Cô xoa xoa đầu nhóc con, nói: “Cháu về nói với bà nội, tối nay bọn thím sang ăn cơm nhé.”Tiểu Hổ gật đầu như trống: “Vâng!”Đường Diệu cong người ghé bên tai nhóc con, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn: “Có món ngon hiếm thấy.”Tiểu Hổ kinh ngạc mở to mắt, đôi mắt mới khóc đỏ lập tức hiện lên vẻ mừng rỡ.Đường Diệu: “Đi đi!”Tiểu Hổ ui một tiếng, vèo vèo chạy đi.Cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, nhìn về phía Khương Thành cười như không cười đang nhìn mình, Đường Diệu: “Năm đó thằng bé mới 4 tuổi, cũng đâu không phải cố ý, thằng bé bởi vậy mà áy náy nhiều năm, em cũng không thể cắn mãi không bỏ được.”Không phải không oán, chẳng qua Đường Diệu cũng biết cậu bé đã biết sai.
Tự trách rất lâu, thậm chí còn dùng khả năng của mình để đền bù.
Nếu nhóc con không biết hối cải, vậy cô sẽ vĩnh viễn không tha thứ.
Nhưng hiện tại cô biết mình không làm được, cô không thể trách tội một đứa bé cả đời được.“Anh biết em là người lương thiện mà!”Trong mắt Khương Thành ngập tràn yêu thương nhìn vợ mình, nói: “Khương Thành anh gặp được em, có lẽ cũng vì đời trước tích đức.”Đường Diệu: “Đừng nói bậy, em mới là người may mắn đấy!”Tiểu Đường Đường nhìn cái này, lại nhìn cái kia, giọng nói non nớt vang lên lần nữa: “Nam sinh yêu nữ sinh, nữ sinh yêu nam sinh, xấu hổ quá.”Khương Thành & Đường Diệu: “…”Con nhóc chết tiệt này!Đường Diệu: “Bé xấu xa này!”“Em gái không xấu!” Tiểu Lang bảo vệ nhất là em gái, hai cánh tay bé nhỏ chéo vào nhau, nghiêm túc: “Em gái không xấu!”“Được được, em gái không xấu!”Cả gia đình bước vào sân đã nhìn thấy trong viện có bó củi nằm ngổn ngang trên đất, chuyện này rõ ràng là Tiểu Hổ làm.
Đường Diệu cười cười, xếp củi lại một chỗ.
Cô xếp những gì thu hoạch được hôm nay lại, sau đó bắt đầu luộc bốn quả trứng gà.“Cũng chiều rồi, trưa nay chúng ta chỉ ăn mỗi mấy quả hạnh, giờ ăn trứng gà lót bụng nhé! Buổi tối sẽ ăn thịt, được không nào?”“Vâng ạ!” Hai nhóc con cầm tay đứng bên cạnh