Bà Đào kia và Chương Hà Hoa vốn đã không hợp gì nhau, sau đó Khương Thành lại không chịu cưới Tiểu Nha nhà bọn họ nên bà ta càng tức giận đến gan đau.
Mấy năm nay nhà họ Khương liên tiếp xảy ra chuyện, Khương Tiểu Miêu là đồ ma ốm; Khương lão đại lên núi bị ngã gãy chân, đến giờ vẫn chưa lành hẳn lại, còn Đường Diệu lại khó sinh hôn mê.
Lúc đó tâm trạng bà ta thật sự vô cùng sảng khoái! Cảm thấy cuốc sống không có gì tốt bằng chuyện này.
Bà ta thường xuyên đi nói xấu sau lưng với người khác, tất cả mấy chuyện này là vì cười phải sao chổi đấy.
Chẳng phải nhà bọn họ nguyện ý cưới con Đường Diệu kia sao?Nhìn đi, tai họa tới rồi!Bà ta vui sướng ba năm, vậy mà đột nhiên con sao chổi kia lại tỉnh lại!Sao con bé kia lại tỉnh lại chứ, sao mà dám tỉnh lại hả! Đã thế nhà bọn họ còn dám ăn thịt!Bà Đào tức đến điên lên!Dù tức hộc máu đến đâu đi nữa cũng không bằng giờ phút này!Nhà bọn họ còn không có thịt ăn!Thế mà đám nhà nghèo kia lại ăn thịt!“Bà nội, cháu muốn ăn, cháu muốn ăn thịt, cháu muốn ăn thịt cơ!” Mấy đứa cháu nằm lăn lộn trên sàn nhà, tròng mắt ố vàng của bà Đào xoay vài cái, nói: “Chúng mày chờ đi!”Bà ta nhanh bước chân ra cửa, lẻn đến góc tường, đạp chân trên ghế cáo nhìn ngó xung quanh nhà họ Khương.
Bà ta vừa xuất hiện đã bị Khương Thành phát hiện, anh càu mày nhìn về phía bà Đào kia, giọng nói có vẻ không tốt lắm: “Bác Đào, ngài không có việc gì nữa mà đi trèo đầu tường, định làm gì hả? Lại ngắm trúng trứng gà nhà chúng tôi à?”Bà Đào tức điên lên, bà ta chỉ trộm trứng một lần, vậy mà nhà bọn họ định nhai lại mười năm đúng không?Bà ta cứng cổ, giọng nói lành lạnh: “Bất kể dưới đất hay trong núi, nếu đồ trong thôn thì phải lấy ra chia đều cho mọi người, sao nhà mày lại độc chiếm chứ? Nhà chúng mày đây là đào góc tường xã hội chủ nghĩa đấy!”Khương Thành cười lạnh một tiếng,