Vương Xảo: “Đứa bé không biết tốt xấu này, không ăn thì đưa đây!”Chương Hà Hoa gắp một miếng ức gà thịt đặt trong chén Tiểu Báo, Tiểu Báo cảm động muốn chết: “Nội, bà là bà nội tốt nhất trên thế giới này.” Nói xong còn ghét bỏ nhìn mẹ một cái, Vương Xảo ngã người ra sau ghế.Con mẹ nó thằng cún nhỏ này!Cô ấy tức giận đến trắng mắt, nhìn chị dâu lại càng giận hơn.
Chương Thải Hồng vùi đầu vào ăn, con trai con gái gì cũng mặc kệ chẳng lo.
Cô ấy cũng không dám lãng phí chút thời gian nào, phải biết trên con đường chiến đấu mỹ thực, một phút một giây cũng không thể lãng phí, không thể không thể không thể!Lại quét nhìn về vợ chồng nhà chú ba, chú ba thím ba cũng chẳng nhàn rỗi, con trai con gái đều được gắp ăn hết rồi!Nghĩ thế, Vương Xảo lại cảm thấy mình thua thiệt.
Lúc mình dừng lại, người khác đã ăn được không ít rồi! Cuối cùng vội vàng nhập cuộc bắt đầu chiến đấu!Đừng thấy hôm nay đồ ăn không ít, cuối cùng một chút cũng không thừa.
Ngay cả đĩa rau trộn kia cũng ăn sạch, mâm dĩa gì cũng sạch sành sanh.
Khương lão tứ ôm bụng, ngồi trên ghế ợ một cái.Anh ấy giơ ngón tay ra so so, đã thèm nói: “Con, con, ợ, con cảm thấy, hình như 4 5 năm rồi chưa được ăn một bữa đã ghiền như thế này!”Mấy anh em xúc động gật đầu, Khương lão đại: “Cuộc sống nếu cứ thế này mãi thì thật tốt!”Chương Hà Hoa liếc mắt về phía con cả một cái, a một tiếng, nói: “Mơ mộng hão huyền!”Khương lão đại rụt rụt bả vai, thành thật gật đầu.Khương lão tứ lại cười chen miệng: “Mẹ, trời bên ngoài đen hết rồi, không phải mơ mộng hão huyền đâu…”Chương Hà Hoa trừng anh ấy một cái, nói: “Cái miệng này của mày! Một ngày không đánh là không chịu được đúng không!”Nếu không phải no căng bụng không muốn động, bà kiểu gì cũng muốn đi qua đá nhãi con này một cái.Khương lão tứ cười hắc hắc, nằm liệt trên ghế nhỏ không muốn di chuyển.
Bốn đứa con trai nhà họ Khương đều có tính cách rất khác nhau, Khương lão đại và Khương lão nhị đều là anh nông dân, tính cách chất phác, hai người bọn họ