Đường Diệu dùng sức xoa cục đá kia, dùng răng cắn một cái, suýt chút nữa xúc động thét chói tai, vội vàng giấu cục đá kia vào trong túi áo.Cô hít mấy hơi thật sâu, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Vội quay đầu dịch sang bên người Tiểu Đường Đường, nhỏ giọng hỏi: “Vừa nãy con đào cục đá kia ở đâu thế?”Tiểu Đường Đường giơ ngón tay chỉ chỉ về chỗ kia, dịu dáng đáp: “Nơi đó ạ!”Đường Diệu lập tức gật đầu, cầm xẻng đào xung quanh một lúc.
Cẩn thận phân biệt những hòn đá nhỏ, nhưng lúc này lại không hề có thu hoạch nào khác.
Quả nhiên không phải ở đâu cũng có! Như bây giờ đã tốt lắm rồi, làm người không thể quá tham lam.
Nghĩ đến đây, cô cũng không băn khoăn về chuyện đó nữa, nhanh chóng tiếp tục đào đồ ăn.
Dù sao cô cũng là người lớn, hơn nữa người bên này không có nhiều, chỉ một lúc sau trong rổ đã đầy ú.Đường Diệu nói: “Tiểu Lang, Tiểu Đường Đường, hai con đào rau dại giúp chị Tiểu Ngư đi, chúng ta đào một lát nữa rồi về nhé.”Hai nhóc con vô cùng mạnh mẽ, một chút cũng không kêu khổ kêu mệt.
Một lớn ba nhỏ rất nhanh đã đào đầy rổ của Đường Diệu và Tiểu Ngư.
Mọi người cùng về nhà, trên đường lúc này gần như không hề có người, có lẽ mọi người đều đang làm việc trên ruộng!Chẳng qua chưa đi được bao xa, Đường Diệu đã nhìn thấy một người phụ nữ tầm 24-25 tuổi nghênh ngang đi đến, hai bím tóc lớn được buộc gọn gàng, mặc áo ngắn màu lam nhạt không hề có một mảnh vá, mới bảy tám phần.
Nhìn thấy Đường Diệu, cô ta nhướng mày, lỗ mũi hếch lên trời “Xuy” một cái!“U? Đây không phải Đường Diệu sao? Ôi đúng là tỉnh rồi này! Ha hả ha hả!” Cô ta bắt đầu liếc mắt đánh giá cả người Đường Diệu một lượt, lại nhìn mấy nhóc con, ghét bỏ khươ tay khươ tay, tròng mắt chuyển tròn: “U, mấy đứa nhóc này gầy trơ xương thế, Đường Diệu này, không phải tôi nói cô đâu! Nhưng mà cô ăn nhiều to xác, còn hai đứa nhỏ lại gầy gò trơ xương, trong thôn chắc không có người nào nuôi con như cô đâu! Chậc chậc chậc! Nào có mẹ ruột nào lại xấu