Tiểu Lang nghiêng đầu nhìn em gái nhỏ, bước đến trước mặt cô bé nhỏ giọng hỏi: “Em gái làm sao vậy?”Tiểu Đường Đường dịch ghế đẩu lại ngồi sát anh trai.
Cô bé nhẹ giọng nói bên tai cậu bé: “Hôm nay cha mẹ muốn đi Tây Sơn săn thú đấy anh.”Sau khi nói xong còn đưa một ngón tay bên miệng, thở dài một tiếng, nói: “Anh đừng nói cho người khác đấy!”Dù sao năm nay Tiểu Lang cũng đã năm tuổi, trước kia em gái đều do cậu bé chăm sóc, đương nhiên là bé con vô cùng hiểu chuyện.
Cậu bé vội đè thấp âm thanh, nghiêm túc dặn dò: “Em cũng không thể nói cho người khác, bất kì ai cũng không được.”Tiểu Đường Đường vâng hừ một tiếng, nói: “Tất nhiên em sẽ không nói ra rồi, đây là bí mật lớn cơ mà!”Hai bé con chụm đầu nhỏ vào nhau, chui vào trong một góc khe khẽ nói nhỏ, đã thế còn vươn ngón tay ngoéo một cái, thật sự vô cùng nghiêm túc!Đường Diệu đang chuẩn bị nguyên liệu để nấu cơm tối, vừa ngẩng đầu đã thấy hai bé con đang thần thần bí bí làm gì đó, nhưng cô cũng không để ý lắm, chỉ cười một tiếng rồi đắp bánh bột ngô trên nồi.
Bởi đêm nay định lên núi, lúc này cô chuẩn bị cơm tối sẽ nhiều hơn một chút.Lúc Khương Thành về nhà còn kéo theo một chiếc xe lừa, là do anh mượn nhà họ Cao trong thôn.
Ngày mai lên trấn, anh cũng không thể để vợ mình mệt mỏi được.
Thôn bọn anh là thôn cách thị trấn xa nhất, đàn ông nếu đi nhanh cũng mất ba tiếng mới tới được.
Mấy ngày hôm trước anh đã nói với nhà họ Cao rồi, tối nay phải kéo xe lừa về nhà trước.Tiểu Đường Đường thịch thịch thịch chạy đến đối diện con lừa, mắt to trừng mắt nhỏ với con lừa kia.“Tiểu Đường Đường chưa từng ngồi xe lừa nhỉ? Đợi sau này nhà mình có tiền sẽ mua một con nhé.” Khương Thành cười nói.Tiểu Đường Đường nghiêng nghiêng đầu, nói: “Thịt lừa chắc ngon lắm cha nhỉ?”Khương Thành: “…”Đường Diệu: “…”Thất kính thất kính rồi!Con cũng thông minh thật đấy!Khương Thành lập tức bật cười, nói: “Đợi sau này chúng ta có tiền sẽ ăn nó!”Tiểu Lang bên cạnh hơi đực ra, cậu bé nói: “Lừa này phải ăn thế nào ạ?”Tiểu Đường Đường: “Bánh bao