Cố Di Gia cười nói: "Mọi người cứ yên tâm, bây giờ em đã thấy khỏe hơn nhiều rồi, may mấy bộ quần áo cũng không có vấn đề gì, không thể để ngày nào cũng ăn không ngồi rồi được, nếu không chắc em vì nhàm chán mà sinh bệnh nữa đó.
"Cô thấy ba mẹ con hơi dao động thì tiếp tục nói: "Sức khỏe của em em tự hiểu được, em sẽ làm việc vừa sức không để bản thân mệt mỏi.
"Cố Di Gia nói hết lời, cuối cùng Trần Ngải Phương mới không nói gì nữa.
Cô còn nói thêm: "Với lại em muốn đi mua ít vải ở chỗ Cung tiêu xã.
"Trần Ngải Phương cau mày nói: "Đợi cuối tuần chị đi với em, tiện thể gửi thư cho anh của em luôn.
""Vâng.
" Cố Di Gia cũng hiểu được nỗi lo lắng của cô ấy nên không từ chối.
Bảo Hoa vội hỏi: "Mẹ ơi, con cũng muốn viết thư cho cha, lần này con không viết chung với anh đâu.
"Bởi vì cô bé còn nhỏ nên chưa biết được nhiều chữ, trước kia cô bé muốn viết thư đều là viết chung với anh trai.
Bảo Sơn nhìn em gái rồi nói bằng giọng cực kỳ kiêu ngạo: "Không viết chung với anh, vậy em biết viết chữ sao? Em cũng chỉ học được có mấy chữ.
"Bảo Hoa chống nạnh trả lời dõng dạc: "Em không biết chữ thì có thể ghép vần, không ghép vần được còn có thể vẽ tranh mà.
""Ồ, con còn biết vẽ tranh cơ à?" Trần Ngải Phương ngạc nhiên hỏi.
Ở chốn nông thôn thế này có rất ít người biết vẽ tranh, ngay cả những giáo viên trong trường học cũng không dạy môn vẽ bởi vì nó không cần thiết.
Bảo Hoa nói bằng giọng đắc ý: "Cô út dạy con, cô út vẽ mấy con vật nhỏ và hoa cỏ rất đẹp!"Gần đây cô út có dạy cô bé vẽ tranh, những bức tranh về con vật nhỏ cực kỳ đẹp, Bảo Hoa rất thích.
Cô bé cảm thấy cô út thật là tài giỏi, hình như cái gì cô cũng biết, học giỏi, may quần áo đẹp lại có thể vẽ tranh! Cố Di Gia bị ba mẹ con nhìn chăm chú nhưng vẫn bình tĩnh.
Cô đang uống thuốc điều dưỡng cơ thể, lúc sau mới nói: "Bảo Hoa rất thông minh, vẽ tranh cũng khá đẹp.
"Bảo Hoa đắc ý ngẩng cao đầu, lỗ mũi sắp hướng lên trời, Bảo Sơn giơ tay định nhéo lỗ mũi của cô bé làm cho cô bé sợ đến mức vội vàng che mũi rồi giơ nắm tay tỏ vẻ tức giận đuổi theo anh trai.
Chỉ trong chốc lát cả căn phòng tràn đầy