Bảo Hoa ngượng ngùng nói: "Bà ơi, hôm qua là cháu hiểu lầm cô cả, cháu tới đây là để xin lỗi cô cả ạ.
Nếu cô cả không có ở đây, vậy cháu xin phép về trước.
""Chờ đã!" Vu Hiểu Lan cản cô bé lại, mặt lạnh lùng nói: "Nếu mày hiểu lầm Minh Nguyệt, vậy mày đi giải thích với mọi người đi.
"Bảo Hoa bĩu môi: "Tất nhiên cháu sẽ giải thích với mọi người, cháu không có nói dối đâu.
"Như này Vu Hiểu Lan mới hài lòng một chút.
Vừa hay có một số xã viên quanh đó đi ngang qua, họ hỏi: "Bảo Hoa, hiểu lầm gì vậy cháu?"Bảo Hoa với giọng điệu ngây thơ giải thích lại chuyện ngày hôm qua Cố Minh Nguyệt không có chọc cô út ngất xỉu, sau đó lại đổi chủ đề, cô bé nói: "Nhưng mà quả thật cô cả đã nói một vài lời khiến cho cô út không vui ạ.
""Nói một vài lời khiến cô út không vui là sao?"“Mẹ cháu không cho phép cháu nói.
”"Phải giữ kỹ như thế à?"Các xã viên quanh đó càng ngày càng cảm thấy tò mò, đồng thời họ cũng cảm thấy, mặc dù việc Cố Minh Nguyệt chọc Cố Di Gia ngất xỉu không phải là sự thật nhưng chỉ sợ Cố Minh Nguyệt đã nói gì đó rất khó nghe.
Đáng tiếc cô bé này kín miệng, không moi được gì.
Vu Hiểu Lan gần như muốn tức chết, giải thích thì giải thích đi còn thêm thắt thêm câu phía sau làm gì?Bà ta giận dữ đuổi cô bé đi: “Đi đi đi, đừng đến nhà tao nữa, nhìn thấy mày là tao đau đầu!"Đứa trẻ xảo quyệt này, mỗi lần gặp là như rút ngắn tuổi thọ của mình thêm vài năm.
Bảo Hoa không sợ bà ta, lời lẽ hùng hồn nói: “Đây là nhà của ông cháu mà, cháu tới thì làm sao? Ông ơi, bà không cho cháu vào nhà, cháu còn chưa ăn sáng nữa, cháu đói bụng quá!”Hễ nghe tiếng hét của con nhóc chết tiệt này là Vu Hiểu Lan lại đau đầu, bà ta đang định nói ông mày không có ở nhà thì thấy ông cả Cố đang từ ngoài đồng trở về.
Bởi vì thời tiết ngày càng oi bức nên tổ trưởng bảo các xã viên ra đồng làm việc trước khi mặt trời lên cao.
Khi mặt trời lên cao, thời tiết nóng lên thì về nhà ăn sáng, sẵn tiện nghỉ ngơi luôn.
Lúc này ông cả Cố vừa hay về nhà ăn sáng.
Thấy cháu gái nhỏ của mình đến, mặt mày ông ấy hớn hở, nắm tay cô bé đi vào nhà.
Thấy Bảo Hoa tung tăng ngang nhiên đi vào nhà trước mặt mình, Vu Hiểu Lan tức giận đến mức xém tí nữa tắt thở, vừa càm ràm vừa đi theo cô bé vào nhà.
Bảo Hoa ăn một quả trứng luộc ở nhà ông nội, lúc ra về còn cầm theo hai quả trứng trên tay.
Cô bé lớn