"Ai da, chúng mày có gan làm mà không có gan mở miệng nói với chúng tao vài câu sao? Nhìn ánh mắt nó kìa, cứ như một lũ sói con vậy…" An Tri Hạ hít sâu một hơi bước lên phía trước, nhét năm hào vào tay cô bé, xoa tóc cô bé cười nói: "Chị đã hứa mua rồi, các em còn khóc làm gì?""Chị, thật xin lỗi, chúng em, chúng em không nên đòi tiền của chị." Cô bé khóc đến mức thở không ra hơi.Mọi người xung quanh bắt đầu nói An Tri Hạ có tiền mà ngu, không biết có giới hạn với loại hắc ngũ này, cũng có nghĩa là nhận thức tư tưởng của cô không cao, tranh cãi vô cùng ầm ĩ.Nhưng An Tri Hạ lại làm như không nghe thấy, hơi cao giọng nói mấy câu: "Tại sao lại không nên đòi? Những đồ khô này đều là các em hái từng cái xuống, xử lý sạch sẽ rồi phơi nắng khô.
Cá cũng là các em bất chấp nguy hiểm tính mạng phá băng câu lên." "Hợp tác xã cung cấp và tiếp thị vẫn thu nhận những thứ này, tại sao chị lại không thể mua?""Ôi, thanh niên trí thức Tiểu An." Thím vừa nói kia vội vàng kéo quần áo của cô: "Nếu cháu thiếu những thứ này thì cứ nói với thím, nhà thím có nhiều lắm, chẳng hạn như cà tím, đậu giác, củ cải, dương xỉ, măng khô, tám hào thôi cháu đã ăn được cả bao đầy rồi! Nếu như cháu muốn ăn cá thì thím bảo chú đi câu cho, hai con cá một xu, rất rẻ!"An Tri Hạ sửng sốt một chút, nghiêng đầu nhìn, đột nhiên cười lạnh một tiếng: "Thím Quế Hoa vì tranh mối làm ăn với trẻ con mà bắt người ta dùng thân phận nói chuyện, cũng quá đáng đi?""Thím." Nhìn thấy ánh mắt kỳ lạ của những người xung quanh, thím Hoa Quế kia vội vàng nói: "Thím là sợ cháu bị lừa nên mới có lòng tốt khuyên cháu, sao cháu lại không biết đâu mới là người tốt vậy? Hơn nữa giá của thím còn rẻ hơn chúng nó nhiều.""Các cháu là trẻ con đến từ thành phố không hiểu chuyện, tiêu xài hoang phí, cứ như vậy qua năm mới không có gì ăn nữa đâu.""Chuyện đó không cần thím Hoa Quế quan tâm." An Tri Hạ không khách khí nói một câu, sau đó vỗ vai cậu bé, giọng điệu dịu đi một chút: "Lần sau em không được phép đi câu cá