"Chứ sao nữa? Nếu như tất cả mọi người chỉ cần nói mấy lời hay như hai người là có chỗ ngồi, chúng tôi phải tốn thêm tiền mua vé để làm gì?""Hai người rõ ràng là cậy già cả mà bắt nạt người trẻ tuổi, da mặt mỏng như chúng cháu!"Một nhóm thanh niên vừa đứng vừa cầm vé ngồi tràn đầy oán hận, đồng loạt mở miệng.
Khi họ bước lên xe thì trên ghế đã có người ngồi, đa số là phụ nữ có thai, phụ nữ có con nhỏ, ông già, bà lão… nhìn vẻ mặt mệt mỏi và hối lỗi của những người này, lúc gần lên xe họ vừa uống một bát "canh gà cho tâm hồn" tràn đầy nhiệt huyết, họ không có cách nào nói ra lời xua đuổi người khác đi.
Họ bất lực nhìn những người bạn đồng hành cùng cảnh ngộ, chỉ có thể bận rộn thu dọn hành lý.
An Tri Thu lạnh lùng nói: "Hai người nếu không đứng dậy, vậy cháu hỏi nhân viên xem họ làm sắp xếp thế nào.
"Người có công ăn việc làm ổn định không dễ chọc, người phụ nữ tức giận đẩy đứa trẻ trong tay ra, mắng chửi: "Mày ngủ sao, mày có thấy người ta đuổi mày ra ngoài không? Chúng ta là nông dân, không có năng lực mua vé ngồi như những thiếu gia, tiểu thư này.
”"Đồng chí nói gì vậy? Vé ngồi là do nhà nước quy định, còn những người góp vốn mua chỗ ngồi đã thành nhà tư bản rồi sao? Tự xưng là nông dân mà bỏ ra ít tiền nhất để ngồi đây hưởng thụ, không phải là lợi dụng quốc gia sao?" An Tri Thu chỉ quen với em gái của mình, đối với người khác không có nhiều kiên nhẫn như vậy.
“Thút thít cái gì? Còn không lấy đồ rời đi?" Bị nói ngược lại, mà nhân viên sau khi biết tin cũng chạy tới đây, người đàn ông liền xách đồ rời đi.
Những người khác không có vé ngồi cũng ngượng ngùng đứng dậy dưới vẻ mặt lạnh lùng của những thanh niên trí thức.
Vị trí của hai anh em tình cờ gần nhau cạnh cửa sổ, sau khi ổn định chỗ ngồi, cô dựa vào vai anh nhắm mắt lại, thỉnh thoảng ho một tiếng.
Thấy em gái đã đỡ hơn, An Tri Thu thì thầm nói chuyện với người bên cạnh.
“Bác ơi, bác ôm con ngồi cạnh cháu này.
” Một giọng nói nhẹ nhàng cất lên trong khoang xe đầy