Lâm Uyển thở dài một hơi.
Hệ thống: “Ký chủ à, cô có thể nỗ lực học tập y thuật chữa trị cho thể xác và tinh thần của Lục Chính Đình, trở thành thiên sứ nhỏ cho kiếp này của anh ta.”
Lâm Uyển: “Mong mi nghỉ ngơi lấy sức.”
Hệ thống: “Tôi đang cố gắng tìm kiếm biện pháp chữa trị. Mong ký chủ có lòng tin với tôi. Nắm tay...”
Mặc dù hiện tại hệ thống không có tác dụng mấy, nhưng lại cho Lâm Uyển thêm lòng tin.
Lâm Uyển sải bước đi tìm Lục Chính Cao.
Tiểu đội trưởng của bọn họ tên Lục Chính Cao, là con trai cả của ông nội Lục Chính Đình, năm nay hơn 40 tuổi, gương mặt to, làm việc quyết đoán, tính cách tương đối trầm, nhưng lại rất có uy nghiêm.
Lúc này từng nhà đều đang làm bữa sáng, Lục Chính Cao lại muốn đi đến ban quản lý đại đội để họp, phân công nhiệm vụ trong thời điểm nông nhàn, có đội phụ trách tu sửa kênh mương, có đội phụ trách ủ phân, gánh phân, còn phải phụ trách kênh rãnh thoát nước trong thôn gì đó nữa.
Ông ta vội vã đi họp, nghe qua loa Lâm Uyển nói một lần, thuận miệng nói: “Cháu mới kết hôn, đầu lại bị va đập, trước tiên nghỉ hai ngày rồi mới sắp xếp, nhà thím Lục cũng không thiếu chút lương thực cho hai ngày đó.”
Sau khi nói xong, ông ta vội vã rời đi.
Lâm Uyển có chút sợ run, cô không nghĩ đến mình còn có thể gặp được người tốt như vậy, Lục Chính Cao thế mà chủ động cho cô nghỉ ngơi, so sánh với bà Lục, cô còn có chút không quen nổi, vốn dĩ cô đã nghĩ đội trưởng sẽ cư xử như thế nào như thế nào, cô phải đối phó ra sao.
Vẫn chưa đến giờ ăn sáng, Lâm Uyển đi đến cổng thôn tản bộ một lát, làm quen với hoàn cảnh ở đây.
Mặc dù có trí nhớ của nguyên chủ và nội dung cốt truyện làm nền tảng, nhưng đều là dạng tin tức có được do đọc, không phải cô tự mình trải nghiệm, cảm nhận không qua chân thật.
Cô tổng hợp qua, thôn Đại Loạn lệ thuộc vào đại đội Ngũ Liễu, công xã Đại Thạch Kiều, huyện Kỳ Sơn.
Huyện Kỳ Sơn, tên như ý nghĩa, núi nhiều như quân cờ, bên trong lớn nhỏ có khoảng 5000 đỉnh núi, là khu vực nhiều núi nhiều đồi, thiếu nước, thiếu ruộng.
Phía dưới đại đội bao gồm tám thôn, trong đó thôn Đại Loan, Tiểu Loan, Hồ Câu Đường, là ba thôn gần sát nhau, đồng ruộng của ba thôn này bên bọn họ, có hơn một nửa là ruộng bậc thang.
Bây giờ là lúc nước dồi dào, mùa vụ tươi tốt, đứng ở cổng thôn nhìn qua, dãy núi chập trùng, hơi nước mờ mịt, quả thật là non xanh nước biếc.
Mặc dù bà Lục rất làm người ta ghét, nhưng cảnh sắc tuyệt mỹ này, làm cho Lâm Uyển lập tức yêu thích nơi đây.
Một người một chỗ, không có kẻ địch ở cạnh, mặt trời mọc, ánh nắng chói chang như gấm, xung
quanh là tiếng ve, tiếng ếch kêu, cỏ xanh giống như tấm đệm, nước chảy róc rách.
Cô muốn một mình tản bộ, sắp xếp lại mạnh suy nghĩ.
Hai ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, cho dù cô đủ kiên cường cũng không chịu đựng nổi.
Kiếp trước cô ra đời vào những năm tám mươi, là lúc mà kế hoạch hóa gia đình nghiêm khắc nhất, ba mẹ cô trọng nam khinh nữ, là con gái thứ ba, cô vừa ra đời đã giống như chị hai, bị đưa cho người ta. Ba năm sau, mẹ nuôi cô mang thai, không chăm sóc được cho cô, lại đưa cô trở về. Kết quả mẹ đẻ cô lại sinh ra tiếp con gái, giận lây sang cô, chê cô là đồ sao chổi, càng thêm ghét bỏ cô hơn, động một chút là đánh chửi, bà ngoại lớn tuổi không vừa mắt, đưa cô đến bên người, mặc dù tính tình bà cụ quái gở, nhưng lại mang đến cho cô rất nhiều ấm áp, còn cho cô tiếp nhận nền giáo dục mà mình nên được hưởng.
Cô yêu bà ngoại.
Cô thề phải hiếu thuận với bà ngoại thật tốt, đáng tiếc trời không toại lòng người, lúc cô học đại học, bà ngoại cô đột nhiên qua đời, cô vội về chịu tang. Từ trong miệng hàng xóm cô biết được, bà ngoại là bị mẹ và cậu cô làm cho tức chết, bởi vì bà ngoại muốn để lại căn nhà duy nhất cho cô, chọc giận bọn họ.
Vì chuyện này, cô và trong nhà hoàn toàn cắt đứt, không tiếc đoạn tuyệt tình thân, cô mang lên vỏ bọc kiên cường, càng lúc càng mạnh mẽ, cũng càng ngày càng cô độc.
Vì để cho bà ngoại ở trên trời có linh thiêng yên tâm, cô nỗ lực làm việc kiếm tiền, để cho mỗi ngày mình đều sống trong sung túc vui vẻ, so với đám anh chị em, cô càng phải có tương lai xán lạn hơn, cô kiếm tiền, giúp đỡ mấy học sinh nghèo khó, lại không mua nhà mua xe cho em trai.
Mẹ đẻ chửi rủa cô là sói mắt trắng, đồ bất hiếu, nói lúc trước nên dìm chết cô trong hố xí, nguyền rủa cô chết không yên lành.
Cô càng muốn sống tốt hơn.
Không nghĩ đến cô lại bị bệnh nan y, không còn bao nhiêu thời gian hưởng phúc.
Cô nản lòng thoái chí, nhưng cũng không muốn để lại nhà và tiền tiết kiệm cho bọn họ, tình nguyện quyên góp ra bên ngoài, sau đó lẳng lặng tìm một chỗ chờ chết.
Cô tình nguyện mạnh mẽ cô độc cả đời, cũng không muốn hèn mọn cầu xin ấm áp giả dối.