Lâm Uyển thấy rõ bà già này chỉ chuyên ức hiếp đứa nhỏ, bọn nhỏ thì bà ta sẽ tự ra tay đánh, con trai lớn thì để chồng đánh, con dâu thì để con trai đánh, con mẹ nó, sao bà ta có thể ác độc như vậy.
Bà Lục vứt cháu trai xuống, nhìn Lâm Uyển tay không trở về, không cắt cỏ cũng không tìm củi đốt, sắc mặt lập tức lạnh xuống: “Tôi đánh cháu mình chưa mượn cô xen vào, chờ cô thành mẹ chồng rồi nói.”
“Trẻ em đều là bông hoa của tổ quốc, là chiến sĩ nhỏ của đại thủ trưởng, sao có thể để cho mẹ thích đánh thì đánh chứ?” Lâm Uyển không để cho bà ta được như ý, bà cho rằng nói một câu cháu của tôi, tôi muốn đánh như thế nào thì đánh là xong hả?
Nhìn bà Lục bị cô làm cho tức giận đến mức trợn mắt, Lâm Uyển nói tiếp: “Mẹ đánh bọn nhỏ, chờ bọn nhỏ trưởng thành, mẹ già đi, bọn nhỏ sẽ đối xử với mẹ như thế nào!”
Lục Minh Lương kêu to: “Chờ cháu trưởng thành cũng sẽ không cho bà ăn cơm, ăn không đủ no, bắt uống nước lạnh, nói đói sẽ tát một cái, bụng phình ra còn nói dối!”
Rõ ràng Lục Minh Lương mới chỉ sáu tuổi, nhưng cái miệng nhỏ nhắn kia lại vô cùng lưu loát, nhất là lúc cùng bà Lục cãi nhau, bị đánh cũng không làm chậm trễ cậu nhóc mạnh miệng, mồm mép luyện thành.
Bà Lục đột nhiên cảm thấy chính mình rơi vào thế yếu, ấm ức không thôi, làm loạn kêu lên: “Thằng ba, mày cứ đứng trơ ra đó nhìn vợ mình bắt nạt mẹ à?”
Thông qua hai ngày nay so chiêu, Lục Chính Đình đã phát hiện Lâm Uyển chính là khắc tinh của bà cụ, anh không quan tâm lắm, đang đổ nước vào chậu rửa mặt, đưa lưng về phía bà ta, đương nhiên không thấy gì.
Lâm Uyển hướng về phía bà Lục làm một mặt quỷ: “Hừ… Không nghe được, mách cũng vô dụng…”
Lục Minh Lương: “Hừ… Không nghe được, mách cũng vô dụng.”
Bà Lục tức giận đến mức lại muốn đánh Lục Minh Lương, nhưng có Lâm Uyển ở đó, bà ta không đánh được.
Lâm Uyển không để ý, không hỏi bà ta, gọi Lục Minh Lương đến gần, sau đó dắt tay cùng Lục Chính Đình vào nhà ăn cơm.
Trước tiên cô lấy quả trứng gà kia ra, bà Lục nhìn thấy thế muốn mắng Lâm Uyển ăn trộm trứng gà, Lâm Uyển liếc thoáng qua bà ta: “Đây là quà nhà ông lớn cho cô cháu dâu mới là con, mẹ cho rằng ai cũng cay nghiệt giống mẹ sao?” Cô đương nhiên biết Lục Chính Đình tự mua, nhưng nếu nói mua, bà Lục chắc chắn sẽ làm ầm ĩ.
Cô chia trứng gà cho Lục Minh Lương, Quải Nhi, Khiếm Nhi. Lục Bão Nhi ấm ức kêu lên: “Thím ba, sao thím không cho cháu?”
Lâm Uyển thản nhiên nói: “Bà cháu sẽ đưa cho cháu, cháu không thiếu một miếng này của thím.”
Trứng gà trong nhà đều cho Lục Bão Nhi và Lục Minh Thiện ăn, những đứa nhỏ khác trong nhà, cho dù là Lục Minh Thụy còn nhỏ cũng không được ăn. Hơn nữa đây là trứng gà mà Lục Chính Đình cho cô, cô muốn cho ai thì cho người đó, chẳng ai quy định cô phải chia đều cho bọn nhỏ.
Lục Bão
Nhi ấm ức làm nũng khóc với bà Lục.
Lục Minh Lương ăn rất vui vẻ, Quải Nhi, Khiếm Nhi thì có chút thấp thỏm bất an, chẳng qua cũng không lớn hơn được sức cám dỗ của trứng gà, hai cô bé cầm trong tay ăn từng chút một, tinh tế nhấm nháp hương vị của trứng gà, thím ba thật tốt, vừa xinh đẹp lại dịu dàng, bà nội chưa từng chia cho bọn chúng ăn.
Nhìn dáng vẻ đáng thương của bọn nhỏ, Lâm Uyển lớn tiếng: “Nếu như để thím lo liệu việc nhà, mỗi ngày thím đều cho bọn nhỏ ăn trứng gà.”
Ánh mắt Lục Minh Lương sáng lên, khi nào thì thím ba quản việc nhà?
Bà Lục: “Nằm mơ, cô quản việc nhà? Trước tiên cô có bản lĩnh thành mẹ chồng rồi nói sau.”
Lâm Uyển cười khẩy, tôi trở thành mẹ chồng, để xem bà còn đắc ý được không, cô làm lơ, cúi đầu ăn cháo, ăn cơm.
Bà Lục giật âu cơm đi: “Không kiếm sống thì ăn cơm làm gì, ăn cháo là được rồi.”
Bà ta cướp luôn bánh cao lương trong tay Lục Chính Đình: “Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn thôi, ăn cũng là lãng phí, cha mẹ sinh mày ra, sinh ra đồ sói mắt trắng ăn cháo đá bát.”
Lâm Uyển vỗ bàn một cái: “Bà nói đủ chưa? Tôi đã cảnh cáo bà rồi, Lục Chính Đình là người đàn ông của tôi, nếu ai dám mắng anh ấy chính là mắng tôi, tôi không sợ liều mạng với bà đâu!”
Lục Chính Đình căn bản không nhìn bà Lục, cũng không biết bà ta nói gì, nhưng anh vẫn luôn lơ đãng chú ý đến Lâm Uyển, không muốn bỏ qua mỗi câu cô nói.
Lời nói lúc này của cô, cộng với dáng vẻ thật sự muốn cùng người ta liều mạng, làm trái tim anh đập lỡ một nhịp.
“Mắng? Tao còn đánh đấy, tao đánh con mình, tao muốn đánh thế nào thì đánh.” Bà Lục cầm chày cán bột trong bếp, dáng vẻ muốn cầm ra đánh Lục Chính Đình, lại phang về phía Lâm Uyển.
Lục Chính Đình nhấc tay thay Lâm Uyển cản một cú đánh, chày cán bột đánh mạnh vào tay anh, anh cau mày không rên một tiếng, nếu như cú đánh này rơi xuống người Lâm Uyển, cô căn bản không chịu nổi.
[Góc giới thiệu: Cảm ơn mọi người đã theo dõi truyện của team mình, trong lúc chờ đợi mọi người có thể ghé qua những bộ điền văn khác của team mình nha ^^
Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng
Thập Niên 70: Người Ngoài Hành Tinh Làm Giàu
Trở Lại Thập Niên 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố
Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu
Thập Niên 80: Đại Vương Hải Sản (Dịch)
Nếu mọi người cần chút hài hước tu tiên thì không nên bỏ qua bộ
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao]