Bà Lục đã hận lại sợ mẹ chồng, bởi vậy càng thêm chán ghét Lục Chính Đình, vẫn mắng anh là quái vật, là độc loại.
Thật ra Lục Chính Đình là một đứa nhỏ bớt lo, ngoại trừ sinh bệnh cũng không khiến người ta quan tâm.
Trước khi sinh ra đến biết đi đều là chị cả và bà nội chăm sóc, tròn một tuổi đã biết tự mình đỡ chén lớn ăn cháo loãng lấp đầy bụng.
Lớn một chút nữa, chờ có Lục Chính Kỳ anh đã có thể giúp đỡ trông coi em trai.
Nhưng bà Lục vẫn nhìn anh không vừa mắt như cũ, hơn nữa từ sau khi mẹ chồng chết, rốt cục bà ta không còn cố kỵ, vớ được Lục Chính Đình lập tức mắng anh là quái vật. Dưới sự dẫn dắt của bà ta, trong thôn có vài đứa nhỏ cũng đuổi theo mắng anh là quái vật.
Ngày ngày đêm đêm chửi rủa lưu lại bóng ma rất sâu cho Lục Chính Đình, khiến anh còn nhỏ mà trong lòng đè nặng một ngọn núi – bản thân là quái vật, ăn chính em trai ruột thịt của mình.
Trên thực tế, ngoại trừ anh càng thông minh đẹp đẽ, im lặng hơn những đứa trẻ khác lúc còn nhỏ, cũng không có chỗ nào giống quái vật.
Ba bốn tuổi, đứa nhỏ khác còn ngốc ăn ngốc ngủ anh đã có thể đi theo cán bộ thôn học bài.
Sáu tuổi đã vừa trông em trai vừa một nhóm lửa nấu cơm cho gia đình, còn không chậm trễ việc học.
Bà Lục cố ý tạo chướng ngại không cho anh học, hoặc là nói không có tiền, hoặc là nói cần làm việc chăm sóc em trai. Đại đội xin công xã miễn giảm học phí cho anh, sách vở văn phòng phẩm đều phân cho anh.
Mà Lục Chính Đình cũng không chịu thua kém, đi học nhỏ hơn mấy học sinh khác hai ba tuổi, lúc nào cũng thi đứng nhất, lớp một cũng học được tri thức của lớp hai, chờ anh lên lớp bốn đã có thể hiểu hết tri thức của tiểu học bậc cao.
Là một tiểu thần đồng danh xứng với thực.
Cán bộ trấn trên cố ý gặp tiểu thần đồng này, trong thôn cũng nói muốn đào tạo anh thành sinh viên đầu tiên của thôn Đại Loan, bảo bà Lục không được cố ý làm khó dễ anh, đây quả thực là đâm vào tim của bà Lục.
…
Bà ta không phục, luôn cảm thấy tiểu quái vật này càng lợi hại, bà ta lại càng xui xẻo.
Cũng may thằng tư cũng thông minh, bộ dạng cũng đẹp, rốt cục khiến bà ta hạ cơn giận. Bà ta tin tưởng thằng tư nhất định thi đậu đại học toàn quốc, có tiền đồ hơn tiểu quái vật này!
Nào biết rằng lại bị đồ sao chổi này đâm cho xui xẻo, gặp phải vận động văn hóa, hủy bỏ thi đại học, các học sinh cao trung cũng đều phải xuống nông thôn, về quê hương, tiền đồ tốt đẹp của thằng
tư cũng không còn. Lúc ấy bà Lục còn sốt ruột phát bực hơn các học sinh, tính tình càng độc ác.
Vừa lúc Lục Chính Đình xuất ngũ trở về, bà ta bảo Lục Chính Đình chạy quan hệ với bộ đội một chút, tìm một công việc tốt ở thành phố cho Lục Chính Kỳ, chờ em gái tới tuổi cũng tìm cho cô ta một cái.
Anh ra sức từ chối không chịu xuất lực! Bây giờ tìm công việc cho đứa con dâu xấu xa đó, tức chết bà ta!
Bà Lục thấy bề ngoài Lục Chính Đình như thường, giống như không thèm để ý, nhưng anh nắm chặt nắm tay để bà ta biết mình đâm trúng vào chỗ yếu hại của anh.
Từ nhỏ anh đã sợ bà ta mắng là quái vật, chỉ cần bà ta vừa mắng, anh sẽ không có sức phản kháng.
Bà ta tiếp tục đâm anh: “Khi còn bé để mày trông coi mấy đứa nhỏ, mày làm em trai em gái ngã gãy tay bể đầu, có anh trai nào ác độc như mày không? Bây giờ tiền đồ tốt đẹp của em trai em gái mày không còn, có phải mày vui sướng khi người gặp họa không!”
Từ khi Lục Chính Đình còn rất nhỏ bà ta hay dùng anh là quái vật ăn anh em làm vũ khí để bắt chẹt anh, lại dùng em trai ngã gãy tay em gái bị bể đầu làm vũ khí bắt anh phụ trách em trai em gái, phàm là không như ý, lập tức khai hỏa toàn bộ hỏa lực.
Nếu là lúc nhỏ, chỉ cần bà ta vừa nói, Lục Chính Đình áy náy giống như ngã vào vực sâu.
Trước đây anh nghĩ cũng không dám nghĩ lại, lại càng không nhắc tới nửa phần với người khác, nghĩ rằng quên sẽ không khổ sở nữa, nhưng ký ức này đã vặn vẹo thành ác mộng không thể thoát khỏi.
Năm ấy Lục Chính Đình 11 tuổi, Lục Chính Kỳ 8 tuổi.
Lúc nhỏ Lục Chính Kỳ bị bà Lục nuông chiều nên vô cùng nghịch ngợm, bài tập đều để anh trai viết giùm, mặt khác cái gì mà trèo cây đào tổ chim, đào mương đào hố bắt rắn, chuột, xuống sông mò cá bắt tôm, trộm nho đào khoai lang, không có chuyện anh ta không dám làm.
Anh ta còn học được một tuyệt chiêu ở chỗ mẹ anh ta—— chỉ cần phạm sai lầm là nhờ cậy anh ba. Bởi vì bộ dạng của anh ba tuấn tú, thái độ làm người ngoan ngoãn lại im lặng, chưa bao giờ chọc phá hư đốn, các cán bộ đều thích anh.