“Ê, Tạ Minh Đồ, tôi hỏi anh một vấn đề, nếu có một ngày anh phát hiện, bà ta không phải mẹ ruột của anh ?”“Anh sẽ –”Tô Hiểu Mạn đột nhiên sững sờ ngay tại chỗ, đơn giản là do lúc này Tạ Minh Đồ đội nhiên ngẩng đầu lên nhìn cô, cũng đúng lúc này, lần đầu tiên cô nhìn rõ đôi mắt đối phương, cặp mắt kia vô cùng xinh đẹp, dưới bóng đêm như chứa cả bầu trời sao.
Bộ dáng vốn suy sút lôi thôi kia, hình như cũng phát ra một loại mị lực câu hồn người khác.
Khiến cho Tô Hiểu Mạn có nỗi xúc động muốn đi tìm một con dao, cắt cạo gọn gàng sạch sẽ râu tóc cho người này.
Cô nuốt nước đường trong miệng, nhịn nỗi xúc động này xuống.
Vẫn là không được.
Đối phương lớn lên có đẹp hay không có liên quan gì tới cô chứ?Tô Hiểu Mạn mất hết hứng thú, nằm ở trên giường rồi chìm vào giấc ngủ rất nhanh, Tạ Minh Đồ nằm bên cạnh cuộn người ôm chân, một nửa thân thể gần như là sắp rơi ra khỏi giường, tuy rằng cùng nằm với nhau trên một cái giường, nhưng lại cách người phụ nữ kia thật xa.
Tạ Minh Đồ nhắm mắt lại, nhưng ý thức lại vô cùng thanh tỉnh, không làm sao mà chợp mắt được, đêm đến nên thính lực càng ngày càng mẫn cảm, có thể nghe được tiếng hít thở của người nọ rất rõ ràng.
Mơ hồ còn có một mùi hương thoang thoảng.
Anh mở to mắt, nhìn chằm chằm xà ngang trên nóc nhà, ngây ra.
….
Nếu có một ngày anh phát hiện, bà ta không phải mẹ ruột của anh?*Một đêm không ngủ, sáng sớm đúng là thời gian bắt đầu làm việc, Tạ Minh Đồ cúi đầu đúng giờ đến cửa, đi theo ông Tạ cùng lão tam, còn có lão nhị tới hóng chuyện, bốn người cùng đi làm việc.
Gió thu bắt đầu thổi, Tạ Minh Đồ vừa cao vừa gầy đứng ở trong gió, quần áo vừa to vừa rộng, giống như một bộ khung xương đứng trong gió.
Tháng chín nhiều việc, đội trưởng đội sản xuất còn muốn dẫn thêm nhiều người đi khai phá đất hoang, nhiệm vụ đè lên vai xã viên rất nặng nhọc.
Tạ Minh Đồ ẩn ở trong đám người bắt đầu làm việc, tốc độ làm việc của anh không tính là nhanh nhẹn lắm, ở trong đám lao động thanh niên thì không gây sự chú ý lắm.
Một số người đàn ông lớn lên bị lùn luôn