Hai câu thơ này ngược lại dùng để cười nhạo đang yên đang lành làm một vị thiên kim tiểu thư lại chẳng làm, tự dưng đi hạ mình làm mấy việc khổ sở hạ tiện.
Tô Hiểu Mạn tùy tay để vài phiến lá vào giỏ tre, tiếp túc đi về hướng đoàn xã viên đang làm việc.
Lúc cô tới nơi, không ít người đã nghỉ tay làm việc ngồi ở dưới tán cây hóng mát, có người đội mũ rơm, có người mang khăn trùm đầu, các công cụ làm việc như cái cuốc lưỡi hái đều bị ném tùy tiện dưới đất, lúc này không ít người tới đưa cơm, trong không khí lững lờ trôi nổi mùi hương đồ ăn.
Tô Hiểu Mạn chào hỏi Tô đại ca, rồi sau đó chẳng tốn bao nhiêu sức đã phát hiện “Tạ Cẩu Tử” mặt mày xám tro trong đám người, dáng anh cao, lại gầy như bộ xương, rất dọa người, ông Tạ và Tạ lão tam đứng ở cách đó không xa.
“Hôm nay con tới đưa cơm à.
” Ông Tạ ngẩng đầu híp mắt dưới ánh mặt trời, gọi cô một tiếng.
Tô Hiểu Mạn gật đầu, đem đồ ăn cô mang tới chia cho người nhà họ Tạ, cô chia vô cùng công bằng, đồ ăn của mấy người ra sức lao động không kém bao nhiêu, cho dù ai cũng không nhìn ra chút sai lầm nào, cuối cùng để lại cho chính mình phần ít nhất.
Ông Tạ nhìn đồ ăn trong chén, vừa lòng gật đầu.
Tạ tam ca không nói gì, cúi đầu ăn cơm.
Tạ lão nhị nhìn hai ba miếng thịt khô trong chén, trước kia dù có chia như thế nào đi nữa, hắn luôn được nhiều nhất.
Tạ Minh Đồ cầm chén cơm kia trong tay, vẫn là lần đầu tiên anh được chia nhiều cơm như vậy, trong cơm còn có vài miếng thịt, vỗn dĩ thường ngày thịt sẽ không đến lượt anh được ăn.
Sau khi chia xong đồ ăn, Tô Hiểu Mạn ngồi xuống bên cạnh Tạ Minh Đồ, cầm lấy đũa bắt đầu ăn cơm, tuy rằng tay nghề chị dâu cả không tốt, nhưng mà ít nhất hôm nay đồ ăn không có mùi khói khét lẹt như hôm qua.
Nồi chén cũng đã rửa sạch sẽ.
Cô cũng chia cho mình một lát thịt khô, tuy rằng vừa mặn vừa cứng, nhưng ít nhất cũng có một miếng thịt, cũng có chút vị dầu mỡ, hiện giờ người ở thời đại này đều thiếu dầu thèm thịt, Tô Hiểu Mạn cũng không ngoại lệ.
Thịt khô nhà họ Tạ đều làm cực kì mặn, sau khi Tô Hiểu Mạn ăn xong thì không nhịn được muốn uống nước, liền để chén sang một bên, ngửa đầu uống nước trong ống trúc.
Chờ sau khi cô uống xong nước, lại bưng