Đại đội sản xuất Thanh Hà của thôn Kiều Tâm bọn họ, nếu mà đội trưởng một đội sản suất không làm được gì, không làm tốt kế hoạch sản xuất, mà đội trưởng đội sản xuất cũng không bắt tay làm việc hiệu quả, có ảnh hưởng tới thu hoạch một năm của đội sản xuất cực kì.
Khi đó công nhật của đội sản xuất bọn họ có giá trị thấp, chỉ tính mười công điểm một ngày, cũng chỉ được có ba bốn mao tiền một ngày, tới cuối năm thì chia hoa hồng, một nhà được chia không bao nhiêu tiền cả.
Sau khi Liễu Triệu Cường được tuyển là trưởng đội sản xuất, đi theo cán bộ xã tới thôn kế bên mới được khen ngợi để tham quan, người ta tăng gia sản xuất rất tốt, lại còn làm nơi xay bột, đào thêm ao cá, trại chăn nuôi, đội sản xuất còn làm các loại nghề phụ, mua máy kéo, máy ép dầu… Ngày tháng sinh sống của xã viên đều tốt đẹp, cứ mười công điểm sẽ có 1 ngày 1 nguyên thì 1 năm là 365 nguyên, tới cuối năm, những gia đình tham gia lao động nhiều, có thể nhận tới hàng trăm nguyên tiền chia hoa hồng, mấy cô gái xung quanh thôn khác, đều muốn gả cho người trong đội sản xuất bọn họ.
Thấy người ta trả hơn một nguyên một ngày công, tâm Liễu Triệu Cường cũng nóng lên, cũng muốn nhanh chóng làm tăng gia sản xuất, làm nghề phụ, để xã viên có phương tiện hơn sớm đề bạt đội sản xuất lên phía trên.
Ông muốn mạnh mẽ tăng gia sản xuất nhưng mà thiếu người lại thiếu tiền, trước đó còn xin với bên trên muốn cho một đám thanh niên trí thức tới đây.
“Chuyện cậu cả làm là chuyện tốt!”Liễu Thục Phượng vỗ vỗ bả vai cô: “Làm việc cho tốt, sẽ an bài cho con một công việc nhẹ nhàng.
”Liễu Thục Phượng biết con gái mình sợ chịu khổ lại sợ bị liên lụy, cũng không trông cậy được cô sẽ bỏ ra bao nhiêu sức lao động, cho dù có làm một công việc nhẹ nhàng lấy mấy cái công điểm, cũng coi như là cống hiến vì đội sản xuất một chút.
Dù sao nếu con gái bà kiếm được ít, sức lực ít, cũng ăn rất ít, lại chẳng phải mấy người đàn ông như quỷ chết đói đầu thai, chỉ cần Tô Hiểu Mạn không đi đưa cơm cho thanh niên trí thức , đồ ăn của chính cô, chỉ dựa vào người trong nhà cung cấp cũng đủ nuôi sống cô rồi.
“Về sau