Mẹ của Tạ Minh Đồ tên Tôn Mai là một bà già đểu cáng, cố ý làm loạn chuyện này lên khiến mọi người ai cũng biết, còn nói Hiểu Mạn mất hết trong sạch, chỉ có thể gả vào nhà họ Tạ.
Trong thôn không ai không biết Tôn Mai là người bất công, thiên vị nhất là lão nhị nhà bọn họ, còn Tạ Minh Đồ, tuy rằng là em út, Tôn Mai lại coi con út như cây cỏ dại trong đất, thứ gì bần tiện bẩn thỉu đều để anh làm hết.
Tạ Minh Đồ vừa tròn 18 tuổi, những người khác nói với Tôn Mai rằng bà ta phải tích cóp chút tiền mà cho con trai út cưới vợ.
Làm sao Tôn Mai có thể bỏ ra số tiền này được, nhưng lại sợ người ta nói bà là mẹ ruột mà cay nghiệt, hiện giờ xảy ra chuyện này, bám víu vào mấy từ như Hiểu Mạn mất hết trong sạch, không mất một mao tiền nào mà muốn cưới người về nhà.
Tôn Mai gây chuyện ở trong thôn, Tô Hiểu Mạn một lòng muốn lấy được thanh niên tri thức Khương nên ở nhà cãi nhau với mẹ mình, dưới sự tức giận Liễu Thục Phượng trực tiếp để cho con gái gả tới nhà họ Tạ luôn.
Làm một cái hôn lễ qua loa, tới cả tiệc rượu cũng không có, cứ như vậy qua cửa.
Tô tam cả thấy ủy khuất thay em gái của mình.
“Em gái anh xinh đẹp như vậy, thế mà gả cho Tạ lão ngũ, đó là một bông hoa nhài cắm bãi phân trâu, Hiểu Mạn nhà ta có nhiều người muốn cưới như thế mà.
”“Em có còn muốn gả cho tên thanh niên trí thức Khương kia nữa không? Anh ba giúp em.
”Tô Hiểu Mạn lắc lắc đầu, hiện tại cô cũng không biết nên nói gì với anh ba, nhưng mà hiện tại cô cũng không muốn gả cho thanh niên trí thức Khương kia nữa.
Cô muốn cách xa nam nữ chính ra, cô chẳng muốn làm chức pháo hôi làm nền gì đó đâu.
“Em gái, anh nói bí mật này với em, hiện tại em mới mười tám, Tạ lão ngũ cũng chỉ mới qua tuổi mười tám, còn thiếu chút nữa thôi là mười chín rồi, vẫn chưa thể đi đăng ký, đàn ông phải hai mươi tuổi mới đủ tuổi