Sự việc này xảy ra quá sớm, khi Đoạn Y Nhiên báo án thì tổ trưởng Tôn vẫn còn đang ngủ ở nhà.Khi nhân viên trực ban thông báo cho ông ấy, thì tổ trưởng Tôn lo rằng hiện trường vụ án sẽ bị phá hủy, nên đã ngay lập tức cử mấy công an quen thuộc thôn họ Trương đến đây trước.
Còn ông thì sắp xếp đồng nghiệp nữ kiểm tra cho Đoạn Y Nhiên.Đồng nghiệp nữ chắc chắn rằng dấu vết trên người của cô ta không phải là bị ép buộc.
Đoạn Y Nhiên lại khóc lóc nức nở, rồi đưa cho ông ấy một bức thư.
Những điều này đã làm cho tổ trưởng Tôn ý thức được vụ án này không đơn giản.Hơn nữa khi nhìn thấy chữ viết trên lá thứ rất ngay ngắn, không luyện tập vài năm thì không thể viết như vậy được.
Toàn bộ bức thư không hề có lỗi chính tả nào, câu từ cũng rất trôi chảy, điều này chứng tỏ rằng người viết thư nhất định là thanh niên trí thức.Ngay cả khi thanh niên trí thức không trực tiếp tham dự vào vụ việc thì anh ta cũng quen biết người tình nghi.Tổ trưởng Tôn lập tức điều động cả đội đến đây, đầu tiên là dùng danh nghĩa trấn an để một công an nữ cách ly Đoạn Y Nhiên một mình, sau đó liền dẫn theo nhân viên kỹ thuật đến thăm dò hiện trường trước, rồi mới tiếp tục điều tra điểm thanh niên trí thức.Từ hiện trường vụ án và những dấu chân để lại trên mương, kết hợp với những tình huống thu thập được từ những công an đi đầu thì tổ trưởng Tôn cũng đã xác định được Phương Kiếm Bình tối hôm qua vẫn luôn ở nhà của Trương Tiểu Phương.Còn về phần là hợp tác âm mưu hay là bị lừa thì ông ấy vẫn còn chưa rõ ràng lắm.Tổ trưởng Tôn nói: “Đoạn Y Nhiên và người biết chuyện ở điểm thanh niên trí thức đã nói cho tôi biết.”Lưu Quý Tân nhịn không được mắng to: “Con đàn bà khốn kiếp kia!” Sau đó lại quay đầu nhìn về phía những người ở điểm thanh niên trí thức.Bảy người cả trai lẫn gái đều vô thức nói: “Chúng tôi chưa nói bất cứ điều gì cả.”Tổ trưởng Tôn nói: “Mấy người quả thật không nói lung tung.” Lại nhìn về phía mấy thanh niên trí thức nam