Trương Tiểu Phương theo bản năng muốn phản bác.
Lời đến miệng vừa nghĩ đến nguyên chủ cũng không phản ứng nhanh như vậy, giả vờ buồn bực vung tay: "Không cần anh dạy."Tâm tình của cha Trương rất nguy cấp, vốn định gọi con gái ăn cơm, kết quả con gái không nói năng gì, trên giường còn có một người đàn ông.
Người đàn ông này ngủ với con gái ông còn không thừa nhận, trong lời ngoài lời còn trách con gái ông.
Ông cũng không có kiên nhẫn ứng phó Vương Thu Hương: "Cô quản chúng tôi cầm cái gì.
Vợ, đừng phản ứng cô ta, đưa cho Tiểu Phương đi.""Lẽ nào trong phòng Tiểu Phương có đàn ông à?"Cao Tố Lan dừng bước, cuống quýt ôm chặt quần áo.Trương Tiểu Phương không khỏi bật thốt: "Đệt mợ!"Bà thím thôn quê này nửa chữ bẻ đôi cũng không biết, sao có thể nhìn rõ mọi việc hơn cả người sắp tốt nghiệp cảnh sát như cô vậy.Cha Trương gào thét: "Trong phòng cô mới có đàn ông."Vương Thu Hương cười hì hì nói: "Trong phòng tôi có nhé, em chín của anh Phú Quý đó.
Chị dâu, tôi đoán đúng rồi à? Vừa nãy nghe chị nói Bình gì đó, có phải là thanh niên trí thức tới từ thành phố Phương Kiếm Bình không?"Trương Tiểu Phương không khỏi dừng lại, xoay qua nhìn Phương Kiếm Bình, sao bà ta biết?Phương Kiếm Bình trừng mắt, tôi làm sao biết? Tôi còn muốn hỏi cô.Lại sợ cô nhìn không hiểu, hạ thấp giọng hỏi: "Có phải là cô nói không? Hay là, hay là --"Trương Tiểu Phương thấy anh xấu hổ, nói thay anh: "Tôi bảo đảm tối hôm qua lúc khiêng anh về giường hàng xóm đều ngủ rồi."Phương Kiếm Bình nghe thấy chữ "giường" lập tức hối hận quá lắm miệng, nhảy lên giường chuyển qua bên cửa sổ tiếp tục nghe.Trương Tiểu Phương cẩn thận ngẫm lại, rốt cục nghĩ ra được vấn đề ở đâu.Người trong đại đội sản xuất thôn họ Trương đều biết cô thích Phương Kiếm Bình.
Bao gồm cả cha mẹ nguyên chủ.Lần đầu tiên nguyên chủ la hét cô ta thích Phương Kiếm Bình mới mười sáu thôi.Lời của cô gái ngốc mười sáu tuổi sao có thể coi là thật.Cha mẹ nguyên chủ cũng nghĩ cô ta chưa từng thấy người đàn ông đẹp trai như Phương Kiếm Bình, một chút mới mẻ trôi qua là tốt rồi.
Mặc dù chưa dứt, chờ Phương Kiếm Bình trở về thành phố cô không còn gặp nữa là được.Thế nhưng nguyên chủ cuồng dại không thay đổi, lá gan còn càng lúc càng lớn.Nói đến cõi lòng vô tư của nguyên chủ, không thể bởi vì khiêng người đi sau đó ý thức được sai lầm của mình mà xấu hổ tự sát.Cũng không thể kích động ngất đi.Sức nguyên chủ mạnh có thể nâng một bao lương thực.Trương Tiểu Phương nghĩ một lát, dường như đã nghĩ ra.Thôn họ Trang ở phía nam Hoàng Hà, cách biển đông cũng không bao xa.
Thời tiết vào tháng mười âm lịch ở nơi này không quá lạnh, buổi tối không dưới giường lò có một tấm chăn dày cũng đủ rồi.Mẹ nguyên chủ lo lắng trời