Ngoại trừ Cố Hàm Giang thì Ngô Thục Cầm vốn không có chỗ nào có thể bắt chẹt cô được nữa.Cô không thích Cố Hàm Giang thì sợ Ngô Thục Cầm cái con khỉ!“Cậu nói xong chưa? Nói xong rồi thì tôi muốn đọc sách.”Không để ý tới ánh mắt muốn phun lửa của Ngô Thục Cầm, Tạ Miêu mở sách giáo khoa ra lần nữa, rũ mắt giấu đi vẻ giễu cợt trong mắt.Con người Cố Hàm Giang tính tình cổ quái, Ngô Thục Cầm không khuyên can nổi.
Cho nên ở lại chờ cô, chỉ có thể là quyết định của Cố Hàm Giang.Trước kia cô đều chờ anh ở cổng thôn mỗi ngày, anh chê phiền.
Bây giờ cô không đợi thì anh lại chờ cô.Ha, đúng là đàn ông.Ngô Thục Cầm bị Tạ Miêu làm nghẹn họng cả buổi cũng không nói gì được, vừa lúc chuông tự học buổi sáng vang lên, cô ta tìm được bậc thang leo xuống, ném một câu “Cậu chờ đó” rồi tức giận trở về chỗ ngồi.Tạ Miêu không để ý tới cô ta, hết sức chuyên tâm học tập, hết sức chuyên chú đi học, còn cầm vở bắt đầu ghi chú.Vừa qua năm thứ mười của thế kỷ XX, bầu không khí học tập trong trường cũng không ngột ngạt lắm.Hơn nữa bởi vì phê bình giáo viên từng phổ biến một thời nên bây giờ giáo viên cũng khó tạo được uy tín tuyệt đối trước mặt học sinh.
Cho nên bọn học sinh đi học không nghe giảng, làm chút việc riêng, chỉ cần không quá ảnh hưởng đến trật tự lớp học thì sẽ không ai quan tâm.Đương nhiên cũng có người là ngoại lệ, giống như giáo viên chủ nhiệm thầy Lưu của lớp Tạ Miêu.Thầy Lưu thường nói học thêm chút tri thức cũng không thua thiệt gì, kêu bọn họ không được lãng phí thanh xuân.Cho nên tiết toán thứ tư buổi sáng, sau khi phát hiện Tạ Miêu vẫn luôn viết sột soạt gì đó để lãng phí thanh xuân thì ông nhăn mày.Vào tuần trước, thầy Lưu mới vừa tịch thu một quyển vở của Tạ Miêu.Ở trên viết bậy viết bạ, ngoại trừ vài bức tranh không nhìn ra được gì thì còn có vô số lời nói hoa si não tàn.Thầy Lưu chỉ nhìn thoáng qua cũng thấy cay mắt, nói chuyện một hồi với Tạ Miêu, kêu cô thay đổi, học tập cho tốt.Cuối cùng lời nói của ông như gió thoảng bên tai, vào tai trái ra tai phải.Thầy Lưu rất không vui, dừng giảng bài, một viên phấn bay thẳng qua.Tạ Miêu đang nghiêm túc ghi chép, một viên phấn đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, khiến cô hoảng sợ.Cô không rõ nguyên do mà ngẩng đầu nhìn lên bục giảng, phát hiện thầy chủ nhiệm đang lườm mình thì càng ngu ngơ.Mình cũng đâu làm cái gì đâu? So lại bị thầy cảnh cáo chứ?Thật sự không nghĩ được, Tạ Miêu dứt khoát không nghĩ nữa, tiếp tục vừa nghe giảng bài vừa ghi chép.Thầy Lưu thấy vậy còn nghĩ cô dạy mãi không sửa, dứt khoát xuống bục giảng, vừa giảng bài vừa đi trên lối đi nhỏ.Lúc đi ngang qua bàn Tạ Miêu, ông nhanh tay giật lấy, càm vở của Tạ Miêu trong tay.“Đi học không nghe bài, viết cái gì vậy?”Ông nghiêm túc nói rồi nhìn lên vở,