Các bạn học trong lớp nghe thấy thế thì nhìn về phía Tạ Miêu theo bản năng.Tầm mắt của Lý Xuân Hà rơi vào người ở bên cạnh Hứa Văn Lệ, người đang đeo cặp sách chuẩn bị đi ra ngoài, Tạ Miêu.Làn da trắng mịn như ngọc, đôi mắt đào hoa long lanh như nước mùa thu, mái tóc đen nhánh được thắt thành hai bím tóc.Rõ ràng là cô ăn mặc như bao người khác, vậy mà người này lại mạnh mẽ biến những người khác thành vịt con xấu xí.Lý Xuân Hà lập tức nhớ tới việc cô ta đã từng gặp cô một lần vào ngày xem danh sách lớp.
Lúc đó cô ta còn kinh ngạc cảm thán với Tào Khiết và Trương Diễm, làm sao mà tóc cô có thể đẹp đến vậy, vừa đen vừa mượt, không giống với mái tóc khô ráp vàng úa như cỏ khô của bọn họ.Lý Xuân Hà cảm thấy tức giận, đi tới chặn trước mặt hai người.“Cậu chính là Tạ Miêu? Vì sao cậu lại bắt nạt Tào Khiết?”Nghe cô ta hỏi như vậy, nụ cười trên mặt Hứa Văn Lệ lập tức biến mất: “Ai nói với cậu là chị Miêu Miêu bắt nạt cậu ta? Cậu ta nói thế hả?”Hứa Văn Lệ nói xong, quay lại tìm Tào Khiết nhưng không biết Tào Khiết đã rời đi từ lúc nào rồi.Hành động của Hứa Văn Lệ càng khiến Lý Xuân Hà tức giận hơn: “Thế nào? Cậu còn muốn làm phiền cậu ấy nữa sao?”Cô ta chống nạnh: “Bạn cùng lớp của các cậu đều biết chuyện này, còn cần cậu ấy phải nói cho tôi biết à? Hứa Văn Lệ, cậu đừng quá đáng, Tào Khiết là chị họ của cậu đấy, có người bắt nạt chị họ như cậu à?”“Cậu ấy thua cược.
Tôi yêu cầu cậu ấy thực hiện lời đánh cược, đó là bắt nạt sao?”Tạ Miêu nhướng mày: “Nếu có người chơi mạt chược bị thua, nói một câu cậu đừng bắt nạt người khác quá đáng, vậy có phải là không cần trả tiền nữa không?”Lý Xuân Hà nghẹn họng: “Cái đó, cái đó sao có thể giống nhau được?”“Đều là đánh cược, đều có tính may rủi, có gì khác biệt?” Tạ Miêu hỏi ngược lại.“Hơn nữa,” Cô dừng lại một chút, nhìn Lý Xuân Hà với ánh mắt khiến Lý Xuân Hà có cảm giác như cô đang nhìn một kẻ ngốc.
“Tôi đã nói rằng cậu ta không đọc cũng không sao, là cậu ta cứ khăng khăng phải viết.
Cậu rảnh rỗi thế này, không bằng khuyên nhủ cậu ta nhiều hơn, bảo cậu ta đừng cậy mạnh.”“Nhưng mà, có chơi có chịu, nếu thua không nổi thì lúc trước cậu ta cũng đừng đánh cược.”Hứa Văn Lệ đưa nguyên văn lời nói của Lâm Hạo cho Lý