Tào Khiết đang châm chọc Tạ Miêu, đột nhiên phát hiện có người bước ra từ sau lưng mình, lập tức giật nảy mình.
Người này có bệnh gì thế? Đi đường mà không phát ra tiếng động sao?Cô ta cảm thấy bất mãn trong lòng, đang suy nghĩ xem phải làm gì thì tầm mắt dừng lại trên gương mặt của người nọ.
Đây, đây không phải là anh Hàm Giang trong miệng Ngô Thục Cầm, người mà cô ta đã từng nhìn thoáng qua một lần từ xa ở thôn Bắc Xá hay sao?Anh có nghe thấy những lời cô vừa nói hay không?Trong khi Tào Khiết đang cảm thấy rối bời, Cố Hàm Giang đã viết được hai dòng, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn cô ta với vẻ mặt vô cảm.
Con ngươi đen nhánh như đang thầm hỏi: Không phải cô vừa nói ngoại trừ Tạ Miêu thì sẽ chẳng có ai viết bài khóa trên mặt đất à?Tào Khiết chợt cảm thấy càng xấu hổ hơn, cô ta chần chờ ở đó mất một lúc lâu mới điều chỉnh tốt biểu cảm: “Tạ Miêu, cậu đã học thuộc bài chưa?”Giọng điệu thân thiết vẻ mặt tươi cười, giọng nói dịu dàng hơn trước rất nhiều.
“Với tốc độ biến sắc mặt này của cậu, không đi học kịch hát Tứ Xuyên thì thật là phí.
”Tạ Miêu cười nhạo một tiếng rồi đứng dậy, lấy chân xóa những chữ trên mặt đất đi.
Tào Khiết nghẹn họng nhưng vẫn duy trì nụ cười trên mặt, giống như tò mò hỏi: “Cậu không viết nữa à?”Tạ Miêu nhếch môi: “Đổi chỗ khác, không khí ở đây không tốt.
” Sau đó cô bỏ lại hai người bọn họ, xoay người rời đi.
Cứ để tên con trai chó má và hoa sen trắng cùng hít thở đi thôi, cô sẽ không tiếp đâu.
Khi Tào Khiết thấy thế, hai mắt sáng lên, đi lên phía trước cười hỏi Cố Hàm Giang: “Bạn học này, bạn cũng là người ở thôn Bắc Xá à? Lần trước tớ đến nhà Tạ Miêu tìm cậu ấy chơi, hình như tớ đã từng nhìn thấy cậu rồi, mùa đông năm ngoái !.
”Lời nói này lộ ra hai ý.
Một là hai người đã từng tình cờ gặp nhau, hôm nay lại trùng hợp gặp lại, vậy là rất có duyên.
Hai là cô ta đã từng đến nhà của Tạ Miêu, là bạn tốt của Tạ Miêu, những lời vừa rồi chỉ là trêu ghẹo Tạ Miêu mà thôi.
Bạn tốt nói chuyện với nhau không kiêng nể điều gì cũng là chuyện bình thường, nếu Tạ Miêu tức giận, đó là Tạ Miêu có lòng dạ hẹp hòi, không liên quan gì đến cô ta.
Miễn là lời nói thích hợp, không những có thể bỏ qua được chuyện này, nói không chừng còn có thể giành được ấn tượng tốt của Cố Hàm Giang.
Đáng tiếc cô ta còn chưa nói xong, tươi cười đã cứng lại.
Cố Hàm Giang thấy Tạ Miêu rời đi, anh cũng đứng dậy đi theo, không thèm nhìn cô ta dù chỉ một lần.
Tào Khiết trơ mắt nhìn anh dừng lại ở bên cạnh Tạ Miêu, rũ mắt nhìn chằm chằm vào nội dung do Tạ Miêu viết trong yên lặng một lát, chỉ vào chữ “Tương” trong câu “Đi về phía Bắc của Tương Giang”, hỏi: “Có phải chữ này thiếu một nét ngang không?”Tạ Miêu nhìn lại theo bản năng: “Không thể nào.
”Nói xong, cô mới phản ứng lại, ngẩng