“Ừ.
” Thầy Trịnh gật đầu, nói qua về phương pháp mà Tạ Miêu vừa dùng để giải đề.
Giáo viên Dương nghe xong thì gật đầu: “Xem ra Tạ Miêu trong lớp của thầy có thể thi đứng đầu toàn huyện trong kỳ thi tuyển sinh vào cấp ba cũng không phải là ăn may.
”Khi Tạ Miêu trở lại lớp học, cô thấy mọi người vây quanh chỗ ngồi của mình thành một vòng tròn nhỏ, đã thảo luận ở đó rất lâu rồi.
Giáo viên Lý vừa đến và đưa sách bài tập của Tạ Miêu cho cán bộ môn Vật lý là Từ Hải, nhờ cậu ta gửi lại cho Tạ Miêu.
Có rất nhiều người đã nghe tin giáo viên Lý nổi giận ở lớp 10A3 nên không khỏi tò mò về bài tập đã tra tấn toàn bộ lớp 10A3.
Vì thế, một bạn nam có quan hệ tốt với Từ Hải đã đề nghị được xem bài tập của Tạ Miêu xem rốt cuộc cô đã làm như thế nào.
Từ Hải hơi do dự nhưng Hồ Thúy Nga lại cảm thấy chắc chắn các bạn học lớp 10A3 đang nói quá, vì vậy cô ta giật lấy nó rồi mở ra.
Mọi người vội vàng sán lại gần để nhìn.
“Cậu ấy quả thật đã làm hết bài tập mấy hôm nay nè.
Tớ xem qua, câu này đúng rồi, câu này đúng rồi, câu kia cũng đúng luôn!”Có học tra nhìn thấy dấu tích đỏ tràn đầy trang giấy thì âm thầm dâng đầu gối lên.
Từ Hải và một vài người khác học không tệ đều có thể nhìn ra đúng sai.
Tạ Miêu quả thật hiểu rất rõ các kiến thức được kiểm tra trong những câu hỏi này, bài giải cẩn thận tỉ mỉ, không làm sai câu nào.
Nghe các bạn học xung quanh nói chuyện, sắc mặt của Hồ Thúy Nga càng ngày càng khó coi hơn.
Cô ta lật sách bài tập soàn soạt đến trang cuối, vậy mà không thấy được mấy cái dấu x đỏ.
“Này, cậu lật nhanh như vậy làm gì? Tớ còn chưa nhìn rõ các bước giải đề của cậu ấy đâu.
” Có người nói một cách bất mãn.
Hồ Thúy Nga lật tức gấp vở lại thật mạnh: “Tôi sẽ không lật lại đấy, cậu có thể làm gì tôi?”Đúng lúc đang cãi nhau này, một bàn tay nhỏ trắng nõn mảnh khảnh đột nhiên duỗi ra, cầm sách bài tập đi.
“Ai cho cậu chạm vào đồ của tôi?” Tạ Miêu nhìn từ trên cao xuống cô ta, hỏi một cách lạnh lùng.
Xung quanh vốn dĩ đang ồn ào lập tức trở nên yên tĩnh, có bạn học chột dạ lùi lại phía sau.
Nhưng Hồ Thúy Nga lại trợn trắng mắt: “Chạm thì làm sao? Bên trong có cái gì không thể cho người nhìn à?”“Không có cái gì không thể cho người nhìn, nhưng không biết cậu đã nghe câu này chưa, không hỏi tự lấy được coi là trộm.
”“Cậu! Cậu mới là kẻ trộm!” Hồ Thúy Nga tức đến mức mặt đỏ bừng.
“Không phải cứ nói to là sẽ có lý, làm vậy sẽ chỉ khiến cậu trông rất vô giáo dục mà thôi.
”Tạ Miêu cười lạnh liếc xéo cô ta