Sau đó, người nọ phát hiện ông bác Triệu kia chưa từng tới thăm anh một lần nào, như thể căn bản không hề nhớ rõ còn có một người như anh vậy.
Bọn họ liền cướp hết những thứ trên người anh, không cho anh đi học, thậm chí còn không cho anh ăn no mặc ấm.
Cũng chính là khi đó, anh học được cách làm mọi thứ có thể để kiếm tiền, đổi lấy thức ăn.
Nhớ tới những việc phải trải qua trong mười năm trước kia, đáy mắt của Cố Hàm Giang như có mạch nước ngầm cuồn cuộn, ngón tay nắm lấy ống nghe dùng sức đến mức các đốt ngón tay trở nên trắng bệch.
Bên kia, sau một lúc lâu, Cố Tùng Niên không nghe thấy giọng nói của con trai, không thể không nói hai câu: “Hàm Giang, con vẫn đang nghe chứ?”“Vâng.
” Lúc này, Cố Hàm Giang mới hoàn hồn: “Bà cô đã biết chưa ạ?”“Con nói chuyện sửa lại án xử sai của ông nội con à? Chúng ta đã liên lạc với bà cô của con trước rồi, là bà ấy nói cho bố và mẹ con biết rằng bây giờ con đang đi học ở trường Nhất Cao trên huyện Hồng Hà…”Dù sao cũng đang dùng điện thoại ở phòng hiệu trưởng, Cố Tùng Niên và Cố Hàm Giang nói qua về tình hình hiện tại trong nhà, Tống Vân đã hơi bình tĩnh lại còn hỏi thăm con trai vài câu, sau đó cúp máy.
Cố Hàm Giang nói cảm ơn hiệu trưởng rồi rời đi nhưng tâm trí rối bời, một lúc lâu sau cũng không thể bình tĩnh lại.
Chuông vào lớp đã vang lên, trên sân thể dục, ngoại trừ hai lớp đang học thể dục thì gần như không có người.
Anh hơi hơi rũ mắt xuống, đi lung tung không có mục đích, không biết tại sao anh lại đi tới bên ngoài phòng học của lớp 10A1.
Trong phòng học, giáo viên dạy hóa đang giảng bài, dùng phấn viết màu trắng đang viết từng chuỗi công thức lên bảng đen.
Tạ Miêu ngồi ở hàng thứ hai từ cuối lên, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp to cỡ bàn tay đang vô cùng tập trung, hai mắt nhìn bảng đen không hề chớp mắt.
Nhìn từ bên sườn, lông mi của cô rất dài vừa dày vừa cong, giống hai chiếc quạt nhỏ dày dặn, cái mũi xinh xắn, cao thẳng.
Rõ ràng là vẻ mặt nghiêm túc như vậy, nhưng đuôi mắt hơi hơi xếch lên, vô tình lộ ra vẻ xinh đẹp rực rỡ.
Cố Hàm Giang dừng bước chân, nhìn một lát, cảm xúc quay cuồng như được trấn an, dần dần bình tĩnh lại.
Tạ Miêu đang tập trung nghe giảng ghi chép bài, đột nhiên có một cục giấy bay tới từ hướng chếch phía sau, rơi xuống trên bàn của cô một cách chính xác.
Không chỉ có cô mà còn có Trịnh Chí An ngồi chung một bàn hai người với cô cũng bị dọa sợ, hai người nhìn lại phía sau theo bản năng.
Lâm Hạo dùng một tay