Lưu Chiêu Đệ cười cười một cách ngượng ngùng, nghĩ đến điều gì, hai mắt đột nhiên lại sáng lên: “Không phải đài phát thanh đã nói rằng ai sửa lại án xử sai thì lại có thể làm quan lớn à? Mẹ, mẹ nói xem, bố và ông nội của Cố Hàm Giang có phải cũng có thể lại lên làm quan lớn một lần nữa hay không?”“Con hỏi cái này làm gì?” Vương Quý Chi lập tức cảnh giác.
Con dâu cả này của bà giỏi thì giỏi thật đấy nhưng lòng luôn thiên vị nhà mẹ đẻ, còn có một bụng khôn vặt.
Từ trước đến này nhà họ Tạ chưa từng có ý định lấy ân tình kia để vớt vát chỗ tốt từ nhà họ Cố, nó tốt nhất đừng có ý xấu gì.
“Không muốn làm gì hết.
”Lưu Chiêu Đệ thấy ánh mắt không vui của mẹ chồng, bà ta liếc mắt nhìn về phía phòng của Tạ Miêu, nhỏ giọng nói: “Con là cảm thấy tốt nhất chúng ta nên thừa dịp nhà bọn họ bây giờ còn chưa làm quan, mau chóng thực hiện việc của Miêu Miêu và Cố Hàm Giang, nhỡ đâu…”“Con câm miệng đi!” Vương Quý Chi liếc xéo bà ta một cách giận dữ: “Con cũng không phải là bố mẹ của Miêu Miêu, sau này con bớt can thiệp vào chuyện của cháu nó đi!”“Không phải là con muốn tốt cho Miêu Miêu, cho nhà chúng ta hay sao? Mẹ đã quên sự phô trương khi nhà bọn họ tới đây lúc trước rồi à?”Lưu Chiêu Đệ không nhịn được nên lầu bầu.
Khi ông nội của Cố Hàm Giang dẫn theo bố mẹ của cậu ta tới thôn Bắc Xá thăm một nhà chị gái của chiến hữu cũ, bọn họ đi hai chiếc xe tới.
Lúc ấy cả thôn đều đều bị chấn động, bất kể nam nữ già trẻ đều chạy ra xem ô tô con trông như thế nào, đến tận bây giờ Lưu Chiêu Đệ vẫn còn nhớ rõ cái cảnh kia.
Càng miễn bàn tới việc người nhà họ Cố không chỉ có ăn mặc đẹp mà còn mang theo tài xế, bảo vệ, vừa nhìn đã biết là người có địa vị cao.
Lúc trước khi vừa nghe nói hai nhà có hôn ước, Cố Tùng Niên còn có một cô con gái, bà ta đã muốn để con trai mình đính hôn với cô con gái kia của nhà họ Cố.
Đến lúc đó Kiến Hoa sẽ có một ông bố vợ, một người ông có năng lực, sau này còn lo lắng không có tương lai sao?Đáng tiếc người nhà họ Cố lại nhìn trúng Tạ Miêu, đính hôn từ bé cho Tạ Miêu và Cố Hàm Giang, lúc ấy không cần phải nói bà ta có bao nhiêu thất vọng.
“Nhà nó phô trương thế nào thì liên quan quái gì tới con? Con đi nấu cơm cho mẹ đi, đừng lộn xộn ở đây nữa!”Vương Quý Chi ghét nhất cái vẻ mặt vội vã bán Miêu