Tạ Kiến Quân vội vàng dựng một ngón tay thẳng lên, ý bảo cậu rằng Tạ Miêu còn ở đây.Tạ Kiến Trung vội vàng che miệng lại, giọng nói cực nhỏ với vẻ oán giận: "Hôm qua em cũng đã thua rồi, em có nói gì đâu chứ?""Hôm qua em khuyên chị như thế nào, trong lòng em không có nhột chút nào sao?" Tạ Kiến Quân liếc mắt nhìn cậu.Sự tức giận của Tạ Kiến Trung lập tức giảm đi ba phần, "Em, không phải em chưa nói xong đã bị anh ngắt lời rồi sao?""Bây giờ nói những lời này thì có tác dụng gì? Vẫn nên khẩn trương nghĩ cách đi, lỡ như lát nữa Cố Hàm Giang đến đây..."Tạ Kiến Quân nói được một nửa, đột nhiên im miệng, thậm chí còn muốn đánh mình một cái tát.Cách đó không xa, hai bóng dáng quen thuộc đang đi một trước một sau về phía bên này.
Cái người dáng người thẳng, môi mỏng mím chặt phía trước kia, cả người đầy hơi thở cô độc, không phải là Cố Hàm Giang trong miệng cậu vừa nãy thì còn là ai nữa.Cậu đúng là mồm quạ đen!"Anh Hàm Giang, anh chậm chút thôi, vừa rồi ra ngoài nhanh quá, em còn chưa đeo cặp lên lưng xong nữa nha."Sáng sớm hôm nay, không biết vì sao Cố Hàm Giang đi học sớm hơn bình thường rất nhiều, điệu bộ cũng không hề đợi em họ Ngô Thục Cầm.
Ngô Thục Cầm không dám oán trách anh, chỉ có thể chạy theo cả đường, gian nan theo sát phía sau người cao chân dài như anh.Đang nói, người vẫn luôn bước đi như bay phía trước cô ta đột nhiên thả chậm bước chân.Ngô Thục Cầm sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện Tạ Miêu và cặp anh em song sinh đang đợi ở trước cửa thôn.Còn tưởng rằng có thể kiên trì được bao lâu chứ, không ngờ lúc này chưa tới hai ngày mà lại mặt dày mày dạn đi tới gần rồi.Trong mắt cô ta lộ vẻ khinh thường mà không hề che dấu chút nào, "Úi, đây không phải là Tạ Miêu sao? Tôi nhớ rõ hôm qua có người hỏi tôi là tại sao người ấy phải chờ anh Hàm Giang, dáng vẻ như không thích thú việc liên quan đến chúng tôi lắm.
Thế mà hôm nay thay đổi rồi hả?"Lời nói này không dễ nghe, vẻ mặt hai anh em Tạ Kiến Quân và Tạ Kiến Trung lập tức tối lại.Tạ Miêu cũng không nói mà nhìn cô một cái.Thấy Tạ Miêu không nói chuyện, Ngô Thục Cầm cho rằng cô không phản bác được, nhịn không được mà cười nhạo, "Sao không nói? Không phải hôm qua mồm mép cậu rất nhanh nhẹn..."Mới vừa nói câu châm biếm đầu tiên, Cố Hàm Giang đột nhiên lạnh lùng liếc mắt một cái, khiến cho cô ta lấp tức ngậm miệng."Đi thôi." Bước chân Cố Hàm Giang tới bên cạnh Tạ Miêu thì hơi ngừng lại, hiếm khi mở miệng chủ động nói với cô một câu.Tạ Miêu cũng không nhìn anh, biểu