Thầy Trịnh liền gạt cô ta: “Đây là một bạn học lớp 11 nhặt được.
Khi đó bạn ấy đi đổ giấy rác, đúng lúc nhìn thấy em vứt thứ gì đó ở đống rác, bạn đó cảm thấy nó rất giống bài thi nên mới nhặt lên.
Cũng may là bạn đó nhặt được, nếu không thì thầy còn không biết rằng trong lớp mình có một học sinh có lòng ghen tị và trả thù lớn như vậy, thậm chí còn dám trộm cả bài thi.
”Bởi vì Tào Khiết nghĩ rằng cho dù vứt bài thi đi, nếu không có chứng cứ thì các thầy cô cũng sẽ không liên tưởng đến cô ta, vì vậy lòng can đảm mới lớn như thế.
Cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng cô ta đã cố gắng hết sức để tránh né mọi người, vậy mà vẫn bị nhìn thấy, thậm chí người nọ còn nhặt bài thi lại.
Người này rảnh rỗi không có chuyện gì để làm à?Tào Khiết cảm thấy vừa oán hận vừa giận lại vừa sợ, trong lúc nhất thời không nói nên lời, cũng chỉ biết rơi nước mắt mà thôi.
Thầy Trịnh vừa thấy thế, lại bỏ thêm củi: “Nếu em còn không chịu thừa nhận, thầy sẽ đi báo án để cảnh sát tới điều tra…”“Đừng!”Lúc này, Tào Khiết thật sự sợ rồi, vội vàng cầu xin tha thứ, đồng thời tỏ vẻ sau này cô ta sẽ không bao giờ tái phạm.
Đây không phải là vấn đề mà cô ta cầu xin hai câu và thề hai câu là có thể giải quyết được.
Thầy Trịnh cũng không nghe lời cô ta, nói thẳng là bảo cô ta về nhà ngay lập tức, gọi phụ huynh đến đây.
Tào Khiết năn nỉ một lúc lâu, thấy ông vẫn không thay đổi thì đành phải khóc rời đi.
Cô ta mới rời đi không được bao lâu, chuông hết giờ vang lên, cô ta vội vàng cúi đầu xuống rồi gấp gáp đi về phía cổng trường.
Nhưng vẫn có bạn học lớp số 1 nhìn thấy, đi về kể lại, tất cả mọi người đều cảm thấy nghi ngờ.
“Khóc kinh khủng như vậy, thậm chí còn không lên lớp, đừng nói là cậu ta thật sự trộm bài thi của Tạ Miêu và Ngô Chí Cường nhé?”“Thật sự sẽ có người dám làm việc này á? Tớ còn tưởng rằng mấy người Hứa Văn Lệ nói bừa đấy.
”“Đừng có đoán mò nữa, nhỡ đâu không phải vì chuyện này thì sao?”Lý Quốc Khánh nghe thấy thế thì đứng ngồi không yên, đứng dậy tới chất vấn mấy người Tạ Miêu.
Tạ Miêu nói với vẻ mặt thản nhiên: “Làm chính là làm, không làm chính là không làm.
Nếu cậu đã tin tưởng cậu ta không làm thì phải có chút lòng tin với cậu ta, gấp gáp như vậy làm gì?”“Đúng đấy.
” Hứa Văn Lệ chế giễu: “Không làm việc trái với lương tâm thì không sợ ma gõ cửa, cậu gấp gáp như vậy làm gì?”Trong lúc nhất thời, Lý Quốc Khánh cũng không biết phải nói cái gì mới tốt, cuối cùng đành phải trở lại chỗ ngồi trong tức giận, cậu ta nghĩ rằng Tào Khiết không cầm cặp sách, chắc là sẽ quay lại.
Đến lúc đó cậu ta sẽ hỏi cậu ấy một chút, nếu như cậu ấy thật sự bị người khác bắt nạt thì không thể cứ nhẫn nhịn không