Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính

Chương 134


trước sau



Thầy Trịnh liền gạt cô ta: “Đây là một bạn học lớp 11 nhặt được.

Khi đó bạn ấy đi đổ giấy rác, đúng lúc nhìn thấy em vứt thứ gì đó ở đống rác, bạn đó cảm thấy nó rất giống bài thi nên mới nhặt lên.

Cũng may là bạn đó nhặt được, nếu không thì thầy còn không biết rằng trong lớp mình có một học sinh có lòng ghen tị và trả thù lớn như vậy, thậm chí còn dám trộm cả bài thi.

”Bởi vì Tào Khiết nghĩ rằng cho dù vứt bài thi đi, nếu không có chứng cứ thì các thầy cô cũng sẽ không liên tưởng đến cô ta, vì vậy lòng can đảm mới lớn như thế.

Cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng cô ta đã cố gắng hết sức để tránh né mọi người, vậy mà vẫn bị nhìn thấy, thậm chí người nọ còn nhặt bài thi lại.


Người này rảnh rỗi không có chuyện gì để làm à?Tào Khiết cảm thấy vừa oán hận vừa giận lại vừa sợ, trong lúc nhất thời không nói nên lời, cũng chỉ biết rơi nước mắt mà thôi.

Thầy Trịnh vừa thấy thế, lại bỏ thêm củi: “Nếu em còn không chịu thừa nhận, thầy sẽ đi báo án để cảnh sát tới điều tra…”“Đừng!”Lúc này, Tào Khiết thật sự sợ rồi, vội vàng cầu xin tha thứ, đồng thời tỏ vẻ sau này cô ta sẽ không bao giờ tái phạm.

Đây không phải là vấn đề mà cô ta cầu xin hai câu và thề hai câu là có thể giải quyết được.

Thầy Trịnh cũng không nghe lời cô ta, nói thẳng là bảo cô ta về nhà ngay lập tức, gọi phụ huynh đến đây.

Tào Khiết năn nỉ một lúc lâu, thấy ông vẫn không thay đổi thì đành phải khóc rời đi.

Cô ta mới rời đi không được bao lâu, chuông hết giờ vang lên, cô ta vội vàng cúi đầu xuống rồi gấp gáp đi về phía cổng trường.

Nhưng vẫn có bạn học lớp số 1 nhìn thấy, đi về kể lại, tất cả mọi người đều cảm thấy nghi ngờ.

“Khóc kinh khủng như vậy, thậm chí còn không lên lớp, đừng nói là cậu ta thật sự trộm bài thi của Tạ Miêu và Ngô Chí Cường nhé?”“Thật sự sẽ có người dám làm việc này á? Tớ còn tưởng rằng mấy người Hứa Văn Lệ nói bừa đấy.

”“Đừng có đoán mò nữa, nhỡ đâu không phải vì chuyện này thì sao?”Lý Quốc Khánh nghe thấy thế thì đứng ngồi không yên, đứng dậy tới chất vấn mấy người Tạ Miêu.

Tạ Miêu nói với vẻ mặt thản nhiên: “Làm chính là làm, không làm chính là không làm.

Nếu cậu đã tin tưởng cậu ta không làm thì phải có chút lòng tin với cậu ta, gấp gáp như vậy làm gì?”“Đúng đấy.


” Hứa Văn Lệ chế giễu: “Không làm việc trái với lương tâm thì không sợ ma gõ cửa, cậu gấp gáp như vậy làm gì?”Trong lúc nhất thời, Lý Quốc Khánh cũng không biết phải nói cái gì mới tốt, cuối cùng đành phải trở lại chỗ ngồi trong tức giận, cậu ta nghĩ rằng Tào Khiết không cầm cặp sách, chắc là sẽ quay lại.

Đến lúc đó cậu ta sẽ hỏi cậu ấy một chút, nếu như cậu ấy thật sự bị người khác bắt nạt thì không thể cứ nhẫn nhịn không

lên tiếng như vậy được.

Kết quả là đến tận lúc tan học, Tào Khiết cũng không quay lại.

Thầy Trịnh sa sầm mặt mày, gọi Tạ Miêu và Ngô Chí Cường tới văn phòng lần thứ hai: “Về cơ bản nhà trường đã điều tra rõ việc bài thi của hai em bị mất, đang bàn bạc cách xử lý.

Các em yên tâm, nhà trường chắc chắn sẽ xử lý chuyện này một cách nghiêm minh, cho các em một lời giải thích rõ ràng.

”Ngô Chí Cường lập tức sáng mắt lên: “Thật sự là Tào Khiết trộm ạ?”Thành tích của cậu ta không tốt, khi nghe nói bài thi bị mất thì không chỉ không tức giận mà còn rất vui sướng.

Thậm chí cậu ta còn hơi tiếc nuối, tại sao chỉ bị mất bài thi của một môn Tiếng Anh thôi vậy, nếu là bị mất hai môn, cậu đã có cái cớ cho việc điểm thi bị thấp như vậy rồi.

Vì thế, cậu không hề có bất kì một cảm giác nào của người trong cuộc đối với chuyện bài thi bị mất này, xem trò vui xem tới mức cực kì nhiệt tình.

Thấy phản ứng này, thầy Trịnh không còn gì để nói: “Ngày mai sẽ có kết quả xử lý, em sẽ biết thôi.

”“Thưa thầy, thầy cô đã tìm được chứng cứ rồi ạ?” Tạ Miêu đột nhiên hỏi.

Đứa nhỏ này còn rất nhạy bén.


Thầy Trịnh liếc mắt nhìn cô một cái, gật gật đầu: “Tìm được rồi.

”Tạ Miêu liền không hỏi nhiều nữa: “Vậy em sẽ đợi kết quả xử lý vào ngày mai ạ.

”Sau khi đi ra khỏi văn phòng, Tạ Miêu lập tức quay lại thu dọn đồ đạc, đi về nhà cùng với Cố Hàm Giang và Ngô Thục Cầm.

Trên đường đi, cô phát hiện Ngô Thục Cầm vẫn luôn cố ý hay vô tình nhìn mình, cô còn tưởng rằng là bởi vì sự việc bài thi bị mất nên cũng không để trong lòng.

Về đến nhà, không có gì bất ngờ khi người nhà họ Tạ hỏi tới kết quả thi của cô, mấy đứa nhóc nghịch ngợm kia đã bắt đầu thảo luận từ trên đường trở về nhà rồi, lần này sẽ bảo Vương Qúy Chi làm món gì ngon để thưởng cho cô đây, đến lúc đó, bọn họ cũng được thơm lây.

“Lần này chị thi không đứng thứ nhất.

” Tạ Miêu giội cho bọn họ một gáo nước lạnh.

Ba anh em nhà họ Tạ không tin: “Chị, chị thi không đứng thứ nhất á, làm sao có thể chứ?”“Làm sao lại không thể?”.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện