Ở thời đại này, nhà trường không chú trọng đến chuyện ghi lỗi, học sinh mắc lỗi, ngoài việc đưa đến đồn công an để dạy dỗ, hình phạt lớn nhất là báo cáo phê bình.Đặc biệt, việc công bố phê bình, nói ít nhất phải treo một tuần, thầy trò toàn trường đều có thể nhìn thấy mỗi ngày, chắc chắn sức ảnh hưởng không hề nhỏ.Lời nói này của Ngô Chí Cường, khiến cả lớp học vốn ồn ào nhất thời im lặng.Hầu như tất cả các bạn học đều vô thức nhìn Tào Khiết, chính là thấy cô ta mở to mắt, gương mặt tái mét không còn chút máu.“Không thể nào!” Lý Quốc Khánh lồm cồm đứng dậy, trừng mắt nhìn Ngô Chí Cường, “Tào Khiết không phải loại người như vậy, cậu mẹ nó bớt nói nhảm đi!”“Tôi có nói nhảm hay không tự cậu đi xem là rõ ngay.”Ánh mắt Ngô Chí Cường nhìn cậu ta cực kì xem thường “ Bị người xem như khỉ mà đùa giỡn, lại còn tưởng mình là anh hùng nữa chứ.”"Cậu! "Lý Quốc Khánh nắm chặt tay, vừa nói được một chữ, một học sinh khác liền chạy lại từ bên ngoài vào."Các cậu nhanh xem bảng đen thông báo, Tào Khiết lớp chúng ta vì đánh cắp bài thi của Tạ Miêu và Ngô Chí Cường, ảnh hưởng nghiêm trọng tới sinh hoạt học tập bình thường của các học sinh khác, bị công bố phê bình!”Chỉ có một mình Ngô Chí Cường nói như thế, Tào Khiết còn có thể lừa mình dối người một chút.Giờ đây tia hy vọng cuối cùng đã không còn, thân mình cô ta lảo đảo, suýt nữa ngất xỉu tại chỗ.Các bạn cùng lớp nhìn vào ánh mắt Tào Khiết, họ chuyển từ ngạc nhiên, đến cùng biến thành chế giễu, khinh thường và thậm chí là tức giận."Đã từng thấy người không cần thể diện, nhưng chưa từng thấy ai không cần thể diện tới mức này.
Tự mình đánh cắp bài thi của người khác, lại còn xảo biện, vu khống người ta ăn hiếp mình.”Một bạn học nữ cười lạnh lùng lên tiếng.Những người đã từng nói giúp Tào Khiết nét mặt lại càng khó coi, cảm giác gớm ghiếc như ăn phải ruồi."Tôi không tin!"Gương mặt Lý Quốc Khánh có sự thay đổi, vẫn không thể tin rằng tất cả những lời trước kia của Tào Khiết đều là lừa dối cậu, đứng dậy và vội vã chạy đi, "Các cậu chắc chắn là hợp lại cùng nói dối gạt người, chắc chắn là vậy.”"Não cậu bị lừa đá rồi đúng không? Hay là bị dội nước vào đầu rồi?” Ngô Chí Cường bĩu môi.“Đương nhiên là bị rót bùa mê thuốc lú, nếu không làm gì mà ngáo ngơ để người ta xem như tên ngốc.” Hứa Văn Lệ chế nhạo.Cô vẫn còn nhớ cách Lý Quốc Khánh ngày hôm qua kéo tay cô như nào,lớn tiếng hét vào mặt cô như nào, muốn xô đâỷ cô.Loại người không chút lễ độ, tục tằn thiếu suy nghĩ này, cậu ta đáng bị lừa.Tạ Miêu cũng đặt bút xuống, ngẩng đầu nhìn Tào Khiết.“Bây giờ, Tào Khiết, cậu nên nói với tôi, Ngô Chí Cường, và người bị cậu bôi nhọ Hứa Văn Lệ, Ngô Thục Cầm lời xin lỗi rồi đúng không?”“Vâng, xin lỗi!”Hứa Văn Lệ chỉ vào Tào Khiết, “Nếu cậu không ăn cắp bài thi của chị Miêu Miêu, chị ấy đã sớm đứng nhất khối rồi.
Chuyện ghê tởm vậy mà cậu cũng dám làm, lại còn vu khống bọn tôi ăn hiếp cậu, cậu có