Buổi chiều, chuyện bọn họ bày trò chơi học tiếng Anh trong lớp học, đã bị những học sinh vây quanh xem đem kể cho người khác.Rồi sang ngày thứ hai, khi Tạ Miêu đưa mọi người lên bảng đen chơi trò bạn vẽ tôi đoán, không chỉ có nhiều người đến xem náo nhiệt hơn, còn có một bạn học cũng đến tham gia.Mọi người đang chơi đùa ầm ĩ, Cố Hàm Giang đến.Thấy Tạ Miêu đang dùng tiếng Anh để miêu tả quả chuối được vẽ trên bảng đen với Hứa Văn Lệ, anh lặng lẽ đứng ở cửa nhìn cô một lúc, mãi cho đến khi Ngô Thục Cầm phát hiện ra anh, lúc này mới vươn tay đưa chồng sách cho Tạ Miêu, "Sách tới rồi.
"Anh họ Ngô Thục Cầm mang sách gì tới cho Tạ Miêu hả? Có phải anh ta đưa nhầm người rồi không?Không ít bạn học tò mò đều ngoáy đầu nhìn, sau đó Trịnh Chí An kinh ngạc, "Toàn tập Toán Lý Hóa? Anh mua được bộ sách này rồi?"Cậu ta cẩn thận nhìn giấy gói sách mấy lần,"Lúc trước bố tôi muốn mua một bộ cho lớp chúng ta nhưng mua không được, bên chỗ nhà sách nói nhập được tổng cộng hai mươi bộ sách, đều đã được đặt mua cả rồi, sao anh mua được vậy?”Cố Hàm Giang không trả lời cậu mà nói với Tạ Miêu: “Em cứ từ từ mà xem, tôi không gấp.”Nghe xong mắt Ngô Thục Cầm muốn trợn trắng.Anh đã tuyên bố rõ ràng là mua cho Tạ Miêu, anh đương nhiên không gấp gáp gì rồi, xem chừng anh còn ao ước Tạ Miêu mãi mãi đừng trả lại nữa.Cố Hàm Giang giao xong sách, cứ thể ở ỳ lại trong phòng học lớp 10-1, mãi cho tới khi đám người Tạ Miêu chơi xong trò chơi mới rời đi.Ngay khi anh rời đi, Trịnh Chí An liền hỏi Tạ Miêu, "Cậu có thể cho tôi xem một chút bộ “Toàn tập Toán lý hóa” kia được không?"“ ‘Toàn tập Toán lý hóa’ gì chứ?" Bạn nam cùng bạn với Hồ Thúy Nga nghe thấy liền ngoảnh đầu."Chính là ‘Toàn tập Toán lý hóa’ mà lúc trước thầy Trịnh nói đó, anh họ Ngô Thục Cầm mua được rồi, hiện tại đang nằm trong tay Tạ Miêu.”Có người thực sự đã được mua nó ha, tôi còn tưởng căn bản là không có cuốn sách nào như vậy cả "Bạn nam cũng rất ngạc nhiên.
"Tạ Miêu, có thể cho bọn tôi xem bộ sách đó một chút không?”"Xem một chút thì được, nhưng nếu muốn mượn thì cậu phải hỏi Cố Hàm Giang.
Suy cho cùng, cuốn sách không phải của tôi.
” Tạ Miêu nói.“Hiểu rồi.”Hai bạn nam vội vàng gật đầu.
“Dù gì bọn tôi cũng chưa từng thấy qua, chỉ muốn xem xem nó trông như thế nào.”“Không phải chỉ là mấy cuốn sách thôi sao? Có gì thú vị?”Lời hai người vừa thốt ra, Hồ Thúy Nga quay đầu nhìn rồi cười chế nhạo họ với thái độ khinh bỉ.Sau đó, cô nàng nhếch nhếch chiếc cằm, đắc ý nói với Tạ Miêu: "Anh trai tôi viết thư từ quân ngũ về rồi, nói là giúp