Tạ Miêu đưa cái thố trong tay qua, “Đậu hũ gai dầu xay lúc sáng, bà tôi bảo tôi mang qua biếu, cảm ơn anh lúc trước tìm bài thi cho tôi.”Cố Hàm Giang vội vàng bưng cái thố trong tay, vốn tính nói câu chuyện nhỏ không cần cảm ơn, nhưng ngẫm nghĩ xong sửa sang hỏi Tạ Miêu, “Em có thấy mệt không?”Còn biết học cách quan tâm người khác nữa chứ?Hay là tâm trạng quá tốt nên nhất thời không kiềm chế được cảm xúc?Tạ Miêu không trả lời câu đó, “Anh mang đậu hũ vào trong đi, tôi về trước đây.”Chưa gì đã vội vã muốn đi?Ánh mắt Cố Hàm Giang ngạc nhiênBà Ngô đã đi theo ra ngoài, "Miêu Miêu lại mang gì qua đây thế? vào trong nhà ngồi một lát nào.”“Dạ không ạ.” Tạ Miêu mỉm cười lắc đầu “Nghe nói nhà bà có khách đến, cháu không làm phiền nữa ạ.” Nói xong thì xoay người đi.“Đứa nhỏ này, người đến cũng là người nhà thôi, sao lại chạy đi kia chứ?” Bà Ngô không khỏi lẩm bẩm.Tống Vân tò mò cũng đi theo ra ngoài, cố nhìn lấy bóng dáng Tạ Miêu, “Đây chính là Tạ Miêu?”Vừa rồi bà đang nói chuyện với con trai, bên ngoài đột nhiên vang lên giọng nói của một cô bé.
Sau đó bà nhìn thấy, đứa con trai trở nên xa lạ và lầm lì của mình đứng dậy, lao ra trước mặt mọi người.Điều này khiến Tống Vân hơi khó hiểu, nó nóng lòng muốn gặp cô gái nhỏ, hay cảm thấy ở cùng bà thì mất tự do muốn trốn đi?Nghe câu hỏi của Tống Vân, bà Ngô gật gật đầu, “Là Miêu Miêu nhà ông Tạ, trông con bé thế nào, xinh xắn đúng không?”“Xinh ạ.”Không chỉ xinh xắn mà còn trông khác hẳn những cô gái nông thôn bình thường.Ít nhất lúc sáng nay gặp nhau trên đường, khi cô bé thấy chiếc xe jeep cũng chỉ ngạc nhiên chứ không sửng sốt, vẻ mặt rất bình tĩnh.
Lúc bị hỏi đường nói rõ chuyện rõ ràng, lịch sự thoải mái lại mạch lạc, vừa nhìn là biết ngay được học hành tử tế.Tống Vân lúc đó có ấn tượng tốt về cô, nhưng dù tốt đến đâu, khi nghĩ con trai mình đã chịu nhiều thiệt thòi, mà còn không có quyền tự do kết hôn, là một người mẹ bà cảm thấy rất khó chịu.
Lại nhìn Tạ Miêu, trong đáy lòng dâng trào sự bài xích.Cố Hàm Giang không nhận thấy những thay đổi tâm lý tinh tế của mẹ mình.Nhìn thấy dáng người mảnh khảnh của Tạ Miêu bước đi xa, anh thu hồi ánh mắt, đem đồ vào phòng bếp.Rửa sạch một cái thố khác sau đó đổ đậu hũ vào, anh lại rửa sạch cái thố và nắp của nhà họ Tạ, đem cất trong phòng mình.Tống Vân có chút tò mò, “Đồ đạc cất trong bếp là được, con mang vào phòng làm gì?”Cố Hàm Giang: “Sau này con mang trả.”Tống Vân vừa nghe gương mặt ngập tràn thương xót: “Năm này đã làm khó cho con rồi.”Buộc phải chấp nhận cuộc hôn nhân sắp đặt, mà còn có thể làm tới mức lễ giáo chu toàn, đứa trẻ này hiểu chuyện khiến cho người khác phải