Lòng Tống Vân tràn đầy luyến tiếc.
Phát hiện trên đường đi học thiếu một người, Tạ Miêu lại bừng tỉnh.
“Ông Cố và bác Cố trở về rồi sao?” Cô hỏi Ngô Thục Cầm.
“Đúng vậy, sao thế?”Ngô Thục Cầm cố gắng căng, cố ý duy trì khoảng cách 1m với cô.
“Không sao cả.
”Tạ Miêu cong đôi mắt đào hoa, yên lặng bắn hai quả pháo hoa trong lòng.
Nam chính cặn bã đi rồi, sau này trời cao biển rộng, Tạ Miêu cô không cần lo bước trên con đường mòn trong sách nữa ~Tâm trạng tốt này duy trì đến buổi chiều, lúc Hứa Văn Lệ đi WC với cô còn tò mò hỏi: “Chị Miêu Miêu, có chuyện gì tốt sao? Sao hôm nay chị cứ cười mãi thế?”“Chị cứ cười mãi sao?” Tạ Miêu sờ sờ mặt: “Có thể là gần đây học tập thuận lợi.
”Hai người đi WC xong thì trở lại phòng học, mới phát hiện trên bàn Tạ Miêu có thêm một cái túi.
“Tôi kêu anh Hàm Giang mua quân trang cho tôi, anh ấy tiện tay mua một bộ cho cậu.
” Ngô Thục Cầm không vui mà nói.
Còn vì sao không vui……Chiếc túi trong tay Tạ Miêu còn có đôi giày vải da kiểu mới, cô ta lại không có hu hu hu hu.
Trước kia Cố Hàm Giang tặng đồ cho cô đều dùng danh nghĩa của bà Ngô.
Tạ Miêu không ngờ Cố Hàm Giang đi rồi mà lại tặng quân trang cho cô.
Do biết hôn ước đã giải trừ, sau này hai người sẽ không gặp lại nên muốn để lại chút ấn tượng tốt cuối cùng cho cô sao?Người đàn ông này……Tạ Miêu không biết nên nói anh thế nào mới đúng, đang nghĩ ngợi tới mục đích của hành vi của Cố Hàm Giang thì Hứa Văn Lệ kích động đi tới.
“Là quân trang sao, cái túi lớn như chắc chắn không chỉ một bộ đồ.
Chị Miêu Miêu, có thể mở ra xem không?”“Em xem đi.
” Tạ Miêu đẩy túi cho cô ấy.
Hứa Văn Lệ gấp không thôi mà mở túi ra: “Áo, quần, mũ, dây lưng… Đây… Đây là nguyên bộ quân trang đấy!”Âm thanh của cô ấy không nhỏ, hấp dẫn hết những nữ sinh chung quanh lại.
“Thật đúng là nguyên bộ, trước kia người khác chỉ mặc áo trên, lần đầu tớ thấy trọn bộ đấy.
”“Này, bên trong còn có đôi giày da, mặc hết bộ này thì đẹp cỡ nào đây!”Hứa Văn Lệ đắc ý nhìn Hồ Thúy Nga một cái.
“Không phải cậu nói chị Miêu Miêu không mặc quân trang nổi sao sao? Có năng lực thì cậu cũng lấy nguyên bộ tới đi.
”“Còn không phải thơm lây theo Ngô Thục Cầm sao, có gì mà khoe khoang chứ?” Hồ Thúy Nga hừ lạnh.
Ngô Thục Cầm: “…”Không, là tôi thơm lây theo Tạ Miêu mới đúng QAQ.
Hứa Văn Lệ sờ tới sờ lui bộ quân trang kia, còn ướm lên ướm xuống người mình vài cái mới luyến tiếc bỏ