Nhà họ Cố sửa lại án xử sai, Cố đại thiếu gia anh bỏ ra mấy chục đồng tiền cũng không để trong lòng, thế nhưng nhà bọn họ lại không đủ tiền để chơi với anh.
Xem ra nếu nhà họ Tạ muốn tương lai trở nên giàu có thì vẫn phải để mấy đứa em của cô học tập cho tốt.
Vì thế ba đứa ngốc nhà họ Tạ tuyệt vọng phát hiện, mình vừa mới làm quen với nhịp điệu học hanh không bao lâu, chị của họ lại cho bọn họ thêm nhiệm vụ.
Mà chính Tạ Miêu cũng không rảnh rỗi, đêm đó sửa sang lại bộ “Tuyển tập Toán Lý Hóa” của Cố Hàm Giang, ngủ trễ hơn ngày thường chừng hai tiếng.
Ngày hôm sau, cô đưa 45 đồng tiền cho Cố Hàm Giang: “Anh xem có đủ hay không, không đủ ngày mai tôi đưa nữa.
”Cố Hàm Giang còn tưởng rằng lý do thoái thác kia đã lừa cô xong, không ngờ cô còn đưa anh tiền, lúc đó anh liền mím chặt môi.
Tạ Miêu thấy anh không đáp thì liền nhét thẳng tiền vào túi áo anh: “Dù nói như thế nào thì cũng cảm ơn anh đã mang đồ giúp tôi……”Cô mới nói một nửa, cánh tay đột nhiên bị nắm lấy.
“Vì sao lại đưa anh tiền?”Thiếu niên rũ mắt nhìn cô, trên mặt vẫn là vẻ không khác bình thường là mấy, trong mắt lại như có điều gì đó mà cô không thể giải thích nổi.
Tạ Miêu không trốn, thản nhiên nhìn thẳng lại: “Không trả tiền thì sao tôi cầm đồ của anh được?”Ánh mắt của cô gái nhỏ trong sáng, con ngươi đen nhánh phản chiếu hình bóng của anh, như chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy tận cùng.
Cố Hàm Giang lập tức nhớ tới bộ dáng lúc trước cô nói muốn phân rõ giới hạn với anh, trái tim như bị mũi kim đâm vào, đau âm ỉ.
Anh không khỏi siết chặt tay, Tạ Miêu lập tức cảm thấy đau đớn, nhíu mày “Hít” một tiếng.
Lúc này anh mới bừng tỉnh hoàn hồn, vội vàng buông lỏng tay: “Thật xin lỗi.
”Tạ Miêu không nhìn anh, chỉ cúi đầu xoa nhẹ xuống cổ tay: “Bộ sách kia, tôi sẽ mau chóng đọc xong rồi trả lại.
”Cố Hàm Giang không nói lời nào, bình tĩnh nhìn cô một lúc lâu, mới trầm giọng phun ra một tiếng “Ừ”.
Bởi vì chuyện này, suốt đường đi học cũng có vẻ quá mức an tĩnh, ngay cả Ngô Thục Cầm nói nhiều nhất đó giờ cũng im lặng, mãi đến khi ——“Chị Miêu Miêu, chị Miêu Miêu cuối cùng cũng tới! Chị xem, em mặc bộ quân trang này đẹp không?”Đám người vừa đến cổng trường, liền đụng phải Hứa Văn Lệ đã sớm chờ ở đó.
Ngô Thục Cầm xém chút đã nhảy lên khỏi mặt đất, vội quay đầu nhìn vẻ mặt của anh họ nhà mình.
Cố Hàm Giang hơi rũ mắt, không nhìn rõ cảm xúc trong mắt, đốt ngón tay đang xách cặp trở nên trắng bệch, rõ ràng anh đang rất dùng sức.
Cô ta lập tức thẹn quá