Theo thường lệ, thầy Lý trước khi vào cửa đã nổi một trận lôi đình, sau đó bắt đầu phát bài thi rồi đọc điểm.
Tạ Miêu nghĩ lúc đó mình phát sốt nên đầu óc không tỉnh táo lắm, bài cuối cùng cũng chưa làm, chắc chắn điểm sẽ không cao.
Quả nhiên khi đọc đến cô, cô chỉ thi được 82 điểm.
Từ khi Tạ Miêu lên cấp ba, dù là thi giữa kỳ hay là trắc nghiệm bình thường thì cũng không dưới 90 điểm.
82 điểm, đối với cô mà nói thì là một con điểm không lý tưởng.
Các bạn học đều cảm thấy bất ngờ nhưng ngẫm lại sau khi thi xong cô liền phát sốt nằm viện, trong lớp có không ít bạn học đến bệnh viện thăm cô vào ngày hôm sau.
Thấy sắc mặt cô còn trắng đến đáng sợ thì cảm thấy về tình có thể tha thứ.
Nhưng kết quả của Tào Khiết lại không thể dự đoán được, vậy mà lại được 89 điểm.
Mà những môn khác của cô ta đều thi không tệ, rõ ràng tiến bộ hơn nhiều sao với kỳ thi giữa kỳ.
Chẳng lẽ lần này cậu ta không giả vờ nỗ lực học tập nữa sao?Cậu ta vươn lên sớm như vậy được thì trộm bài thi của Tạ Miêu làm gì?Các bạn học thầm nói ở trong lòng, lúc Tào Khiết đi lên nhận bài thi còn đắc ý, khiêu khích liếc Tạ Miêu một cái.
Đáng tiếc Tạ Miêu cũng không bố thí cho cô ta một ánh mắt nào, chỉ cúi đầu dò đáp án với Trịnh Chí An.
Tào Khiết đánh hụt một quyền, trong lòng như nghẹn một đóm lửa, vừa tan học, liền đuổi theo Tạ Miêu và Hứa Văn Lệ ra ngoài.
“Tạ Miêu không phải cậu rất lợi hại sao? Sao lần này thi vật lý chỉ được 82 điểm, thi còn chẳng hơn tôi?”“Cậu còn có chút thể diện nào không? Chị Miêu Miêu phát sốt nằm viện cậu không biết sao?” Hứa Văn Lệ lập tức nổi giận.
Tào Khiết nghe xong lại cười nhạo: “Ai biết cậu ta có phải cảm thấy sẽ thi rớt nên sợ mất mặt giả bệnh hay không.
”“Vì sao tôi thấy người phát sốt không phải tôi mà là cậu nhỉ?”Tạ Miêu kỳ quái liếc cô ta một cái: “Đầu cậu bị sốt hỏng rồi à? Không lẽ bác sĩ không nhìn được có phải giả bệnh hay không?”“Đầu óc cậu mới bị đốt hỏng!” Tào Khiết trừng cô: “Cậu ít tìm cớ bào chữa vì sao mình không thi tốt đi, có bản lĩnh thì chúng ta gặp lại vào cuối kỳ.
”Hứa Văn Lệ vừa nghe, cười: “Cậu đây là chưa bị vả mặt đủ à? Hay là cậu lại nghĩ được cách trộm bài thi mới?”Tào Khiết kị nhất là bị người khác nhắc đến vấn đề này, nhất thời bị nghẹn đến xanh mặt, sau một lúc lâu mới thốt ra một câu: “Chúng ta chờ xem”.
Tạ Miêu mặc kệ cô ta, chỉ lén nói với Hứa Văn Lệ: “Em cũng nên học cho tốt, đừng để đến lúc đó không thi lại cậu ta.
”Hứa Văn Lệ lập tức căng da đầu, nghĩ tới dáng vẻ đắc