Tạ Miêu cũng cảm thấy, bây giờ Cố Hàm Giang như người khác so với lúc trước khi cô thức tỉnh ký ức.
Cũng không biết có phải anh đã trải qua những gì không tốt hay không, luôn xa lánh và phòng bị mọi người.
Đang nghĩ ngợi, Hứa Văn Lệ lại thì thầm bên tai cô: “Anh ấy có luyện viết chữ bằng phấn à? Viết đẹp quá.
”Tạ Miêu ngẩng đầu, nhìn thấy sống lưng thẳng tắp và cơ thể thon dài của anh khi đưa tay chép đề.
Đừng nói, tỉ lệ cơ thể của nam chính thật chuẩn.
Vai rộng eo thon chân dài, mùa đông mặc đồ rất dày cũng không có vẻ mập mạp, ngược lại còn có cảm giác đẹp trai hơn những người khác.
Có điều Tạ Miêu chỉ nhìn bằng hai mắt, ánh mắt cũng dần dần bị đề bài trên bảng hấp dẫn.
Chờ Cố Hàm Giang viết xong xuống dưới, cô đã có cách giải, thậm chí vừa ăn vừa lấy bút viết đáp án lên vở toán.
“Chép xong rồi.
”Cố Hàm Giang phủi ngón tay dính phấn, trả tờ giấy mỏng kia cho Tạ Miêu.
Anh chuẩn bị đi rửa tay, Tạ Miêu gọi anh lại, cười khanh khách đưa một trứng gà nướng tới: “Cảm ơn cậu.
”Cố Hàm Giang nhìn đôi mắt đào hoa hơi cong của cô, cúi đầu nhìn quả trứng gà trong bàn tay trắng nõn của cô, vươn tay.
Nhiệt độ trên trứng gà lập tức xuyên qua da, một đường lan vào lòng, khiến trái tim của anh nóng theo.
Nó khiến cho tâm trạng của anh luôn rất tốt, nhìn thấy Lâm Hạo chạy tới hỏi bài Tạ Miêu thì cũng không thấy chói mắt nữa.
Ít nhất anh còn có trứng gà, còn thằng nhóc này không có gì cả.
Kết quả khiến Lâm Hạo nhìn anh thêm mấy cái, hoài nghi trong lòng anh đang có suy nghĩ xấu xa gì.
Thời gian gấp rút ôn tập thật sự qua rất nhanh, vào tháng 1 năm 79 không được mấy ngày thì cuộc thi cuối kỳ đã bắt đầu.
Trước kia Tạ Miêu không biết nhưng sau khi thành phố Vọng Sơn tự khôi phục việc thi đại học thì lần đầu tiên tổ chức thi toàn thành phố.
Trường học rất coi trọng, nghĩ không ít cách tìm bài thi ở thành phố cho họ làm, Tạ Miêu ôn tập cũng rất nỗ lực.
Ngay cả Hứa Văn Lệ dễ chán cũng ít khi kiên trì được như vậy.
Theo cách nói của cô ấy, hễ là học không nổi nữa, chỉ cần nhìn Tào Khiết thì chắc chắn sẽ có động lực.
Đương nhiên, những nỗ lực đó của cô ấy cũng không uổng phí.
Vừa ra khỏi trường thi toán, Hứa Văn Lệ ôm Tạ Miêu nhảy dựng lên: “Chị Miêu Miêu chị nói đúng rồi! Chị kêu em chú ý những đề hình đó, làm rất nhiều, còn có hai bài trong quyển “Tuyển tập Toán Lý Hóa” nữa chú!”Chờ thi xong những môn còn lại, cô ấy càng kích động không thôi: “Em lớn như vậy rồi cũng chưa từng thi tốt như vậy, lần này nếu thi không hơn cậu ta thì em cũng phải xin lỗi chị tốn công ôn tập cho em rồi!”“Cán sự môn Toán, tôi thấy lần này môn Toán của tôi chắc chắn có thể đạt