Trên bao tay còn ấm áp, còn để lại độ ấm trong bàn tay cô gái nhỏ.
Cố Hàm Giang nhận lấy, nắm chặt trong tay.
Tạ Miêu nói lời tạm biệt: “Vậy anh đi thong thả.
”“Ừ.
”Cố Hàm Giang đáp một tiếng, nghĩ lại rồi nói: “Sang năm gặp.
”“Sang năm gặp.
”Mãi đến khi đi xa, Cố Hàm Giang mới cẩn thận mang vào tay, cầm hờ.
Lòng bàn tay như được chạm vào bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương, mềm đến nỗi làm cho người ta vĩnh viễn không muốn buông ra.
Nếu có thể nắm được thì tốt rồi.
Anh nghĩ, đi trở về nhà bà cụ Ngô.
Bà cụ Ngô đón Cố Hàm Giang trở về, chỉ có một đứa cháu trai nuôi lớn như vậy, làm sao nỡ để anh rời đi.
Cho nên Cố Hàm Giang nói phải ở lại học đến khi tốt nghiệp trung học, bà khuyên trên miệng, trong lòng cũng rất vui.
Hôm nay Cố Hàm Giang phải về Bắc Kinh, bà luôn cảm thấy hình như thiếu gì đó.
Thêm cả Cố Hàm Giang vô cùng cố chấp, không cần ai tiễn.
Bà cụ Ngô thấy vậy, nhịn không được hỏi con mình: “Con nói xem, bây giờ Hàm Giang đến chỗ nào rồi?”Ngô Hướng Đông có chút dở khóc dở cười: “Mẹ, Hàm Giang mới đi, mẹ hỏi mấy lần rồi?”“Không phải lo lắng một mình nó ra ngoài sao không?”Bà Ngô trừng anh một cái: “Lên Bắc Kinh còn phải đổi xe, cũng không biết nó có tìm được hay không.
”Đang nói, Cố Hàm Giang đột nhiên trở lại.
Bà cụ Ngô cả kinh: “Con về rồi à? Không lên xe kịp sao?”“Vâng.
” Cố Hàm Giang nói: “Chuyến xe lên huyện ở trấn trên bị hủy, không lên được.
”“Vậy con ăn cơm chưa?”“Vẫn chưa ạ.
”Bà cụ Ngô bật người thành tiếng, vào phòng bếp dọn đồ ăn cho anh: “Xe này nói hủy liền hủy, dời lại bao nhiêu ngày?”Bên nhà họ Tạ đang nghênh đón một cơn gió lốc.
Cố Hàm Giang mới vừa đi, Tạ Miêu liền lạnh mặt, nói chuyện kia cho Vương Quý Chi.
Lúc đó cô cẩn thận kể từng chi tiết chứ không nói giảm nói tránh, để người trong nhà biết rõ tính nghiêm trọng của chuyện này.
Đánh bạc không phải việc nhỏ, phải cho mấy đứa nhỏ chịu phạt một lần, từ nay về sau mới không dám chơi nữa.
Vương Quý Chi vừa nghe liền đổi sắc mặt, vội hỏi đã xảy ra cái gì.
Bọn Tạ Kiến Hoa thấy giấu không được, chỉ có thể đầy mặt sợ hãi, một năm một mười kể rõ.
Người nhà họ Tạ vốn dĩ chỉ nghĩ đêm không về ngủ, không ngờ bọn họ lại dám đi ra ngoài đánh bạc, còn xém chút bị lừa 100 đồng.
Lúc ấy Tạ Vệ Quốc đá qua: “Dẫn em trai ra ngoài đánh bạc, Tạ Kiến Hoa con giỏi lắm!”Lúc ông còn trẻ đã tham gia chiến tranh, cũng thấy máu rồi, đá một cú thì không ai có thể chịu đựng được.
Tạ Kiến Hoa không dám trốn,ôm