Sau khi khai giảng, bài thi được chấm xong của kỳ thi chung cuối học kỳ trước đã lần lượt được trả.
Những giáo viên khác thì không sao, chỉ có giáo viên Tiếng Anh nghiêm mặt, phê bình nặng nề Cố Hàm Giang.
“Em thi Tiếng Anh lần này không tốt chút nào, ảnh hưởng nghiêm trọng đến tổng điểm và thứ hạng toàn tỉnh, nếu không thì em đã lọt vào top 10 toàn tỉnh rồi em có biết không? Nếu em chỉ phát huy không tốt thì cũng chẳng sao, nhưng em nhìn bài thi của em xem!”Ông vung bài thi kêu soàn soạt, “Bài điền từ và bài viết em đều để trống, thế là thế nào? Coi thi cử là chuyện của tôi à? Đừng nói với tôi là không đủ thời gian, có vài câu hỏi này em mất chưa đến một tiếng là có thể làm xong rồi.
”Học sinh ở lớp 12 (7) cũng cảm thấy điểm Tiếng Anh lần này của Cố Hàm Giang thấp một cách khó tin, nhưng không ngờ cậu ta lại không làm bài điền vào chỗ trống và phần viết.
Đây là cố tình hay là vô ý? Tùy hứng đến vậy sao?Ánh mắt kinh ngạc, săm soi đồng loạt dồn về phía Cố Hàm Giang, nhưng anh lại chẳng biến sắc khi đối diện với ánh mắt nghiêm khắc của thầy giáo.
Đến khi thầy giáo Tiếng Anh dạy dỗ đủ, phát bài thi cho cả lớp, Ngô Chính Phương vội vàng thò đầu qua nhìn.
Xem xong sắc mặt cậu ta rất kỳ quái, hạ giọng nói nhỏ với Cố Hàm Giang: “Anh cố ý phải không?”Vốn cho là Cố Hàm Giang sẽ không trả lời, ai ngờ anh ấy lại hờ hững ừm một tiếng.
Ngô Chính Phương ngây ra, sau đó trợn trừng mắt, “Anh cố ý thật! Thi Tiếng Anh kém như vậy thì có gì tốt với anh?”Không phải Ngô Chính Phương chưa từng nhìn thấy mấy tên học sinh trẻ trâu, cố tình thi kém để chống đối giáo viên.
Hồi học tiểu học lớp cậu ta có một tên đô con, lúc thi giơ tay hỏi thầy giám thị làm bài thi bằng cái gì.
Cậu ta muốn hỏi là dùng bút chì hay bút máy, nhưng thầy giám thị lại là một người khó tính, lúc ấy đã đáp lại cậu ta một câu đầy bực bội: “Dùng đầu ngón tay.
” Kết quả cậu ta đã dùng ngón tay múa máy suốt giờ thi, cuối cùng được một quả trứng ngỗng.
Nhưng tính cách của Cố Hàm Giang rất cứng cỏi, căn bản sẽ không vì đối nghịch người khác mà khiến mình tổn hại nặng nề như vậy, trừ phi anh ấy vẫn còn mục đích khác.
Ngô Chính Phương nghĩ mãi mà vẫn không hiểu, cho đến giờ tan học buổi trưa, nhìn thấy Cố Hàm Giang lại cầm hộp cơm đi đến lớp 10 (1), cậu ta mới bất chợt nghĩ đến một chuyện.
Cố Hàm