Cảnh tượng trước mắt hoàn toàn lật đổ ấn tượng vốn có của cô ta với Cố Hàm Giang sau hơn một năm học cùng nhau.
Nghe tiếng kinh hô của Tôn Thúy Bình, Cố Hàm Giang kéo Tạ Miêu ra sau mình nhanh như cắt rồi liếc nhìn đối phương bằng ánh mắt sắc nhọn như mũi dao, “Cút!”Ngữ khí của cậu lạnh như băng, trong mắt vẫn còn sự hung ác chưa biến mất, khiến Tôn Thúy Bình sợ đến giật thót tim.
Tạ Miêu phản ứng chậm hơn một chút, nhưng cô cũng nhận ra xung quanh có không ít người đứng xem.
Cộng cả hai kiếp lại, cô vẫn chưa gặp phải cảnh quẫn bách như này bao giờ, cô cúi đầu mặt đỏ bừng, xoay người bỏ đi.
Cố Hàm Giang thấy thế, đâu còn tâm trí để ý đến Tôn Thúy Bình với chả Tôn Thúy Bính kia, mím môi vội đuổi theo Tạ Miêu.
Hồi lâu sau, mới có nữ sinh thu lại ánh mắt kinh ngạc lại, “Nữ sinh vừa rồi, là Tạ Miêu ở lớp 10 (1) nhỉ? Bọn họ đang yêu đương à?”“Lôi lôi kéo kéo ngay tại cổng trường, yêu đương cũng chẳng giống thế này.
”Một nữ sinh cạnh đó bĩu môi, giọng điệu không giấu nổi sự ghen tuông, “Mới thi được hạng nhất mấy lần, lập được cái Góc Tiếng Anh gì đó đã xí xớn bắt đầu yêu đương rồi, theo tôi thấy thi giữa kỳ thành tích của cô ta không sa sút mới là lạ.
”Cô nữ sinh trước đó nhìn cô ta, bộ dạng muốn nói rồi lại thôi.
Lẽ nào chỉ có cô cảm thấy Tạ Miêu và nam sinh kia trông rất xứng đôi sao? Cả trường, không, có tìm cả huyện cũng không tìm được cặp thứ hai xứng đôi vừa lứa như này.
Cặp đôi khiến người khác cảm thấy rất xứng đôi là Tạ Miêu và Cố Hàm Giang lại im lặng suốt cả quãng đường về nhà.
Chẳng ai nói năng gì, bầu không khí còn căng thẳng, bức bối hơn cả thời điểm mới bắt đầu đi học cùng nhau.
Thực ra Ngô Thục Cầm rất muốn biết rốt cuộc Tạ Miêu có chuyển đến trường Nhị Trung trên thành phố để học không.
Nhưng nhìn tình hình lúc này, cô chỉ có thể cúi đầu, nuốt hết lời muốn nói vào trong bụng.
Lúc ba người đi đến cửa thôn, chuẩn bị chia ra thì cuối cùng Cố Hàm Giang cũng không nhẫn nhịn được nữa, trầm giọng gọi Tạ Miêu một tiếng.
Tạ Miêu làm như không nghe thấy, chẳng buồn ngoảnh đầu lại.
Nhưng cặp sách của cô lại bị người ta kéo lại.
“Miêu Miêu.
”Một tiếng gọi đầy khẽ khàng, ngữ khí nhẹ tênh, ngay lập tức khiến Tạ Miêu nhớ đến cảnh cậu uống rượu rồi gọi cô là Miêu Miêu ngày nọ.
Trong khoảnh khắc ấy, cậu không phải là một Cố Hàm Giang đối xử lạnh nhạt với cô bằng mọi cách, không phải là tên cặn bã trong truyện, mà chỉ là chàng trai phải hoãn ngày