“Nhỏ tiếng thôi, quản lí kí túc đã đóng của trước rồi đi đâu đó, cô ấy không vào kí túc được, hơn nửa đêm mới miễn cưỡng thiếp đi.
”“Quản lí kí túc đóng cửa trước giờ?” Triển Bằng nhíu mày càng chặt hơn.
Đến trường trung học số hai thành phố đã một năm, tuy cậu chẳng quan tâm gì khác ngoài học hành, nhưng cũng nghe nói quản lí kí túc xá nữ không đáng trông cậy lắm.
Nhưng theo quy định, buổi tối quản lí kí túc phải ở trong trường, khóa cửa bỏ đi không còn là không đáng tin nữa mà là vi phạm nội quy, không có trách nhiệm.
Triển Bằng lại nhìn Tạ Miêu, thấy lông mày cô nhíu lại, dường như ngủ không thoải mái.
Mà trên bàn trước mặt cô còn bày bài tập chưa làm xong tối hôm qua.
Cậu thu lại ánh mắt, lặng lẽ đi ra khỏi phòng.
Nếu như cô ấy tỉnh lại nhìn thấy mình chắc chắn rất bối rối, hay là tìm một chỗ nào đó đợi trước đã.
Triển Bẳng có thể nghĩ đến thì Cố Hàm Giang đương nhiên cũng nghĩ được.
Sợ lát nữa lại có người đi vào, anh nhìn đồng hồ, nhẹ tiếng gọi Tạ Miêu dậy.
Tạ Miêu bị gọi dậy còn có chút mơ hồ, mở đôi mắt đào hoa mờ sương nhìn anh một lúc lâu, sau đó mới nhận ra mình đang nằm trên đùi của anh.
Cô bật dậy, mặt mũi đỏ ửng, ánh mắt cũng không biết nên nhìn đi đâu.
Nhưng biểu cảm của Cố Hàm Giang lại rất điềm tĩnh, “Chắc kí túc mở cửa rồi, em về ngủ đi.
”“Ừm.
”Tạ Miêu bối rối đáp một tiếng, cúi đầu thu dọn đồ đạc của mình, dọn được một nửa lại không nhịn được nhìn trộm anh, vẻ mặt lúng túng.
Những chiếc ghế xung quanh đã được chuyển đến nối lại thành một, cô biết, chắc chắn Cố Hàm Giang đã làm sau khi mình ngủ thiếp đi vào tối qua.
Rõ ràng cô không thể về kí túc xá, vậy mà anh lại ngồi thế cả đêm, đã thế còn để cô ngủ trên chân của anh nữa.
Chỉ cần nghĩ đến, trong lòng Tạ Miêu lại loạn nhịp, không thể hiểu rõ được.
Sau khi cô dọn đồ xong thì xếp những ghế đó về lại rồi mới nhìn Cố Hàm Giang, “Đi thôi.
”Cố Hàm Giang vẫn ngồi im.
“Anh không về ư?” Ngón tay Tạ Miêu khẩy khẩy dây đeo cặp, nhỏ giọng hỏi anh.
Cố Hàm Giang mím môi nhìn cô, “Chân anh tê rồi.
”Tạ Miêu nghe thế, mặt lại đỏ đến tận mang tai, “Xin lỗi! ”Cho đến khi đi đến dưới tầng kí túc xá, nhiệt độ trên mặt Tạ Miêu vẫn chưa giảm bớt.
Nhưng cô không chế biểu cảm rất tốt, “Em đến rồi, anh mau về nghỉ ngơi đi.
Đúng rồi, anh định mấy giờ lên xe về?”“Để xem đã.
”Cố Hàm Giang dừng bước, “Em lên đi, anh về đây.
”“Dạ.
” Tạ Miêu gật đầu, “Đi đường chú ý an toàn.
” Cô nói xong liền chạy vào kí túc, đi được vài bước lại không kìm được quay đầu lại nhìn.
Anh nói đi nhưng vẫn đứng cách cửa sáu bảy mét, lẳng lặng nhìn cô đi.
Tim cô đập loạn xạ,