Bên trong lập tức vang lên một giọng nói dịu dàng, “Vào đi.
”Tạ Miêu đẩy cửa bước vào, “Em về rồi ạ, dù của cô đặt ở đâu được ạ?”“Để cô cất cho.
”Quản lý cầm lấy dù trong tay cô, kê vào một chỗ thoáng trong góc, còn hỏi cô: “Tìm thấy chìa khóa chưa?”“Tìm được rồi ạ.
” Tạ Miêu mỉm cười, “Cảm ơn chiếc dù của cô.
”“Chút chuyện vặt vãnh em cảm ơn làm gì?”Quản lý cười nhìn cô nói: “Cô chỉ là quản lý thôi, cũng chẳng phải cô giáo nghiêm túc gì, nên em cứ gọi là dì Viên đi.
”Cô gọi quản lý trước là dì, người ta không hài lòng chỉnh cô, bắt phải gọi là cô.
Còn người này lại khiêm tốn lịch sự, còn để cô gọi mình là dì một cách thân thiết, không có chút hống hách nào.
Tạ Miêu ngày càng có ấn tượng tốt về quản lý mới này, sau đó sửa cách gọi thành dì Viên rất tự nhiên.
Chỉ có điều lúc về mở cửa phòng, động tác cắm chìa khóa của cô đột nhiên khựng lại.
Dì Viên…dì Viên…Tên gọi này sao quen thế nhỉ, hình như đã nghe ở đâu đó rồi?Từ nhỏ đến lớn, trong những dì mà cô biết cũng không có ai họ Viên.
Có điều gì đó thoáng qua trong đầu của Tạ Miêu, nhưng cô không thể nắm bắt được nên đành từ bỏ.
Ăn trưa xong rồi ngủ một giấc, Phó Linh cũng đã trở lại trường.
Hai người đi đến lớp bồi dưỡng tiếng Anh cùng nhau, vừa vào cửa, Điền Diễm đã nhanh chóng liếc nhìn bọn họ.
Phùng Lệ Hoa cũng ngẩng đầu nhìn Tạ Miêu, sau đó cúi đầu tiếp tục học thuộc từ vựng, trông cứ như đang niệm kinh.
Điền Diễm thấy dưới mắt Phùng Lệ Hoa hơi thâm đen, nhịn không được hỏi: “Gần đây cậu ngủ không ngon hả?”Phùng Lệ Hoa khẽ nhíu mày không nói gì.
Điền Diễm nghĩ đến kết quả cuối kỳ của cô ta trượt dốc nên có chút lo lắng, “Phùng Lệ Hoa, cậu không cần phải cảm thấy áp lực lớn như vậy, thi cuối kỳ tốt không có nghĩa là thi học sinh giỏi cũng tốt.
Hơn nữa, tớ thấy tâm tư của cậu ta cũng không hoàn toàn đặt vào việc học, nói không chừng…”Vốn cô ta muốn an ủi Phùng Lệ Hoa vài câu, nhưng Phùng Lệ Hoa nghe lại thấy khó chịu bèn ngắt lời, “Cậu có thời gian quan tâm những chuyện tào lao như vậy không bằng học thêm chút ít đi, đừng để mới vòng đầu đã bị loại.
”Điền Diễm nghẹn họng, tự dưng cảm thấy mình thật là rảnh rỗi.
Tâm trạng của Phùng Lệ Hoa tốt hay không liên quan gì tới cô ta, mắc mớ gì cô ta phải dỗ, để người ta xem lòng tốt của mình như là lòng lang dạ thú chứ?Những ngày tiếp theo, bầu không khí giữa Điền Diễm và Phùng Lệ Hoa mơ hồ có chút thay đổi.
Tạ Miêu không hề chú ý đến những chuyện này, cuối tuần lúc cô đang tranh thủ trời còn sáng bắt xe về nhà.
Kết quả vừa vào thôn chưa bao xa, cô gặp phải một