Anh lập tức rút tay về, môi mỏng nhếch lên, dáng vẻ không vui cho lắm.
Tiền Lệ ngẩng đầu nhìn thấy Tạ Miêu và Cố Hàm Giang, lập tức hừ lạnh một tiếng, lườm Tạ Miêu một cái.
Tạ Miêu có chút cạn lời: “Suốt ngày gặp người là lườm, không đau mắt à?”Kể từ lần bị vả mặt đó, Tiền Lệ không tiếp tục nói Cố Hàm Giang nhìn cũng không muốn nhìn cô một cái, nhưng mỗi lần gặp cô thì đều không có sắc mặt gì tốt.
Tiền Lệ vốn đã mang tâm trạng không tốt, nghe Tạ Miêu nói như vậy, lập tức trừng qua đây: “Cô nói ai?”“Ai trả lời thì là nói người đó.
”Tạ Miêu không muốn nhìn thấy cô ta, nói với Cố Hàm Giang: “Đi thôi, chúng ta ra chỗ khác nói chuyện.
”“Tạ Miêu, có phải cô đang gây chuyện không?”Tiền Lệ đặt mạnh cái chậu xuống đất, đang muốn chống nạnh cãi nhau với Tạ Miêu thì đột nhiên bị Cố Hàm Giang liếc một cái đầy lạnh lùng.
Lời đã ra đến khóe miệng nhưng không hiểu sao lại nghẹn vào, đợi đến lúc cô ta phản ứng lại thì hai người đã một trước một sau đi xa rồi.
“Ánh mắt kia của cậu là gì? Muốn giết người à? Không phải tôi chỉ nói mấy câu với Tạ Miêu thôi hả?”Tiền Lệ tức giận đến mức dùng sức đá hòn đá dưới chân, không cẩn thận đá phải hòn to, lập tức đau đến mức nhe răng trợn mắt, không động đậy được nữa.
Tiền Lệ chỉ cảm thấy hôm nay xui xẻo, chỗ nào cũng không hài lòng.
Bên kia, Tạ Miêu đã đi được một đoạn nhưng tâm trạng vẫn chua hoàn toàn bình thường trở lại.
Cô nghĩ đến cốt truyện trong sách.
Nữ chính Kiều Hựu An trong sách là y tá, làm việc tại bệnh viện quân khu ngay ở chỗ Cố Hàm Giang.
Tạ Miêu không biết rốt cuộc cô ấy có phải là người em gái mà Cố Hàm Giang muốn tìm hay không, mà Cố Hàm Giang không tham gia vào quân đội, rốt cuộc là chuyện tốt hay chuyện xấu đối với anh đây.
Đang suy nghĩ, đột nhiên có người nhào tới từ sau lưng, chặn ngang bế cô lên.
“A!” Tạ Miêu kinh hô một tiếng nho nhỏ, người nọ đã ôm cô xoay một vòng.
Mùa hè, cây xanh tươi tốt, hoa dại nở rộ, trong lúc nhất thời, toàn bộ xoay tròn trước mắt cô.
Cô nghe thấy giọng nói quen thuộc của thiếu niên ngay ở sau tai mình, mang theo ý cười không thể nhận nhầm: “Anh thi đỗ rồi, Miêu Miêu, em có vui không?”Đây là lần đầu tiên Tạ Miêu thấy Cố Hàm Giang vui vẻ như vậy, khuôn mặt mà bình thường lúc nào cũng chứa tia u ám trở nên phơi phới vì vui vẻ.
Mãi cho đến khi về đến nhà, cảm giác chóng mặt ngay lúc đó và dáng vẻ thoải mái hiếm thấy của anh vẫn còn lưu lại trong não cô.
Có thể vào Bắc Đại, anh vui như vậy ư?Cô cố gắng làm cho tâm trạng trở lại bình thường, vừa vào cửa, đã phát hiện em dâu Hoàng Liên Hoa của nhà mẹ đẻ Lưu Chiêu Đệ lại tới.
Lần này Hoàng Liên Hoa không dẫn theo con trai Lưu Đại Phong, nhưng ánh mắt luôn đảo đi đảo lại xung quanh Tạ Miêu, cũng không biết đang có ý đồ gì.
Thấy Tạ Miêu quay về phòng