Tạ Miêu cau mày, trực tiếp bước nhanh hơn: “Cậu còn nhớ rõ đáp án không? Lát nữa chúng ta cùng so nhé.
”“Nhớ rõ.
” Triển Bằng cũng không để ý tới người nọ: “Buổi chiều cậu còn phải thi Tiếng Anh, để tiết tự học buổi tối lại so nhé.
”Hai người vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài, kết quả là mới ra khỏi cổng trường trung học Dệt May, mấy bạn nữ đang đi phía trước bỗng nhiên dừng chân.
“Bạn nam kia là ai thế? Trường nào vậy?”“Không biết, tớ chưa từng gặp bao giờ.
”Tạ Miêu và Triển Bằng cùng nhìn về phía trước, khi thấy rõ người đứng ở ven đường, mắt Tạ Miêu sáng lên, Triển Bằng thì hơi hơi cau mày.
Thiếu niên mặc áo sơ-mi trắng cộc tay cổ áo hơi mở, lộ ra cần cổ thon dài và yết hầu xinh đẹp, trong nhẹ nhàng khoan khoái lại lộ ra mấy phần khí thế đẹp trai.
Chỉ có điều anh mím chặt môi mỏng, không có một tia sáng nào trong đôi mắt đen tuyền, khi nhìn qua luôn khiến lòng người run lên một cách khó hiểu.
Tạ Miêu vô thức đi vài bước về phía trước: “Sao anh lại tới đây?”Lúc này Cố Hàm Giang mới thu lại tầm mắt từ trên người Triển Bằng, khí lạnh quanh người giảm xuống: “Hai ngày nữa mừng thọ ông nội, bố mẹ anh bảo anh về sớm.
Anh sẽ bắt xe đi từ thành phố, tiện thể tới thăm em một lát, nói với em một tiếng.
”“Phải về sớm như vậy à?”Tạ Miêu sững sờ, nghĩ đi nghĩ lại thì nếu muốn đến Bắc Kinh, ngồi xe lửa từ huyện Hồng Hà đi cũng được, không cần phải tới thành phố.
Xem ra, là anh cố ý tới tạm biệt mình.
Tạ Miêu cảm thấy hơi ngọt ngào trong lòng, càng nhiều hơn là sự chua chát và không nỡ đang dần dần dâng trào một cách rõ ràng.
“Khi nào anh lên xe?” Cô hỏi anh: “Nếu không vội, em còn có mấy thứ muốn đưa cho anh.
”“Bắt xe lúc 14:00.
” Cố Hàm Giang nói.
“Vậy….
.
Anh đi một chuyến về trường học với em nhé, em để đồ ở trong phòng ngủ.
”“Được.
”Cố Hàm Giang gật đầu, Tạ Miêu lập tức quay người lại và nói lời tạm biệt với Triển Bằng: “Tớ còn có việc, đi trước nhé.
”Triển Bằng không nói gì, vẫy vẫy tay với cô: “Buổi tối gặp, chúng ta so sánh đáp án môn Toán một lượt.
”Buổi tối gặp?Cố Hàm Giang lại rời ánh mắt từ Tạ Miêu sang cậu ta, hơi hơi nheo mắt lại.
Nhưng Tạ Miêu lại không chú ý tới phản ứng của Cố Hàm Giang, gật gật đầu: “Được.
” Sau đó quay đầu hỏi Cố Hàm Giang: “Anh đến từ bao giờ vậy?”“Vừa mới tới không lâu.
”Cố Hàm Giang thu tầm mắt lại, cầm túi lên sóng vai rời đi cùng cô.
Bọn họ vừa đi, một âm thanh trêu tức vang lên ngay bên tai Triển Bằng: “Cậu không mau về nhà đi, nhìn cái gì thế?”“Liên quan gì tới cậu?” Triển Bằng vô cảm liếc cậu ta một cái, xoay người rời đi.
“Đây là thẹn quá thành giận à?” Vu Đắc Bảo cười lạnh: “Tôi nói này Triển