“Đáp án là ba phần bảy, bên trên không viết cách giải.
”Tạ Miêu ngồi nghiêng người, cúi đầu nhìn lại đáp án trong tay một lần.
Phía sau cô, một quyển vở tính toán theo công thức đang mở ra trên bàn của Triển Bằng, quá trình tính toán viết chi chít hơn nửa trang.
“Ba phần bảy?”Triển Bằng nghe vậy thì nhíu mày lại: “Cậu tính thế nào? Lấy ra cho tôi nhìn xem.
”Tạ Miêu lập tức đưa vở của mình qua: “Tôi dùng cách khác cậu nhưng đáp án giống nhau, đều là năm phần bảy.
”Có thể nói là Cố Hàm Giang rất có tâm, những thứ gửi qua bưu điện tới đây không chỉ có bài thi bài tập bình thường của cấp ba ở Bắc Kinh, mà còn xen lẫn không ít đề thi học sinh giỏi.
Mỗi ngày Tạ Miêu đều sẽ tranh thủ thời gian sau khi học xong để làm một ít, có bài nào không hiểu rõ thì sẽ cùng nhau thảo luận với Triển Bằng ngồi phía sau.
Hôm nay hai người bọn họ gặp phải một đề khó, hai người chia nhau dùng cách giải khác nhưng đều tính ra đáp án giống nhau, thế nhưng không phải là đáp án chính xác.
Triển Bằng nhận lấy vở của Tạ Miêu rồi xem kỹ một lần, trầm ngâm: “Cậu nói xem, có phải viết đáp án sai rồi không?”Trước đó đúng là Tạ Miêu không nghĩ tới khía cạnh này, nghe vậy thì ngẩn ra: “Có khả năng.
”“Chúng ta đi tìm thầy Cao hỏi một chút đi.
”“Ừ.
”Hai người cùng nhau ra khỏi phòng học đi lên tầng ba, Triển Bằng đi ở bên cạnh Tạ Miêu, hơi nghiêng đầu để nói chuyện với cô: “Lúc trước tớ đã muốn hỏi cậu, cậu lấy những đề này ở đâu vậy? Tớ thấy có không ít đề không giống với khi chúng ta học ở lớp bồi dưỡng.
”“Lấy từ chỗ một người bạn của tớ ở Bắc Kinh.
” Tạ Miêu nói: “Nội dung dạy học ở bên kia có hơi khác với chúng ta ở bên này.
”Bắc Kinh à?Trong đầu Triển Bằng không khỏi thoáng hiện lên một thiếu niên từng có duyên gặp mặt hai lần.
Cậu đưa tầm mắt nhìn về phía trước, cố gắng để giọng nói của mình nghe tự nhiên: “Có thể làm đề thi ở Bắc Kinh bên kia, cho dù lần này không dùng được ở trận chung kết cấp tỉnh, nói không chừng có thể sử dụng trong cuộc thi cấp quốc gia sang năm.
”“Tớ còn không biết có cơ hội tham gia cuộc thi cấp quốc gia sang năm hay không đâu.
” Tạ Miêu cười.
“Cậu có thể.
” Triển Bằng quay đầu nhìn về phía cô, giọng điệu rất chắc chắn.
Đúng lúc này, hai người đi tới chỗ rẽ ở cầu thang.
Trời mưa to, không biết ai đã mở một nửa cánh cửa sổ ra, gió lạnh cuốn lấy nước mưa tiến vào trong, lạnh căm căm.
Triển Bằng nghiêng người để chắn cho Tạ Miêu, duỗi tay đóng cửa sổ lại, cài chắc then cài cửa.
Tạ Miêu ở rất gần nên không phát hiện ra, nhưng ở góc nhìn của người từ trên cầu thang đi xuống, động tác này của Triển Bằng tràn ngập ý bảo vệ.
Mấy bạn nữ lớp (9) không nhịn được bước chậm lại, lời nói cũng không thèm để ý chút nào.
“Chắc là Phùng Lệ Hoa ra viện rồi nhỉ?”“Ra rồi, ngày hôm qua vừa ra, nói là đã bình phục