Một lát sau, ngay cả thầy Cao cũng đi tới, yên lặng quan sát ở bên cạnh.
Thầy ấy là giáo viên dạy toán, hiểu rất rõ ràng nếu muốn chơi giỏi trò chơi này thì không chỉ phải biết tính bài, mà tốc độ tính nhẩm cũng phải nhanh.
Tạ Miêu và Triển Bằng đều biểu hiện rất tốt, đặc biệt là Tạ Miêu, tính vừa nhanh vừa chuẩn.
Thầy Cao cảm thấy nếu nhìn từ tốc độ phản ứng bây giờ của cô, trận chung kết lần này, chắc là sẽ không tiếp tục xảy ra tình trạng không trả lời hết ở cuộc thi đấu vòng loại.
Mấy người vẫn luôn đánh tới hơn 12 giờ trưa, đầu óc của người xem đã không đủ dùng, Tạ Miêu, Triển Bằng và Vu Đắc Bảo ở đối diện còn chưa thấy mệt mỏi trên mặt.
Cuối cùng là Trần Lập Quốc không chịu nổi trước: “Không được, chơi kiểu này quá hao tâm tốn sức, tôi sắp chết đói rồi.
”Trên mặt cậu ta có nhiều giấy nhất, đã sắp không còn chỗ để dán rồi, tiếp theo là đến Vu Đắc Bảo.
Tạ Miêu và Triển Bằng khống chế cục diện chơi bài tốt nhất, khi kết thúc, chỉ thua ba lần vì nhiều hơn 21 điểm, ngang tay.
Vu Đắc Bảo cũng hơi đói bụng, nghe vậy thì xé hết giấy trên mặt xuống, nhìn về phía Tạ Miêu: “Cậu học toán không tệ, lần trước là tôi nói sai rồi.
”Tạ Miêu không dự đoán được là hắn sẽ đột nhiên nói điều này với mình, cô ngẩn ra.
Vu Đắc Bảo đã đứng lên: “Tôi đi về trước, lần sau có cơ hội thì lại chơi cùng nhau.
” Cậu ta xua xua tay rời đi.
Bọn họ bên này giải tán từng người đi ăn cơm, bên kia, nhóm quần chúng vây xem cũng mới cảm giác được sự kháng nghị của cái bụng.
“Thật không hổ là ba người đứng đầu toàn thành phố, đầu óc xoay chuyển rất là nhanh.
Tớ còn chưa kịp phản ứng mà bọn họ đã chơi xong một ván bài rồi.
”“Cậu không cảm thấy Trần Lập Quốc mới thật sự là anh hùng à? Đánh trận nào thua trận đó, bại nhiều lần mà vẫn có thể chiến nhiều lần.
”Ngay cả trung học Dệt May bên kia, lúc trước cũng có người tìm các loại lý do tới đây xem, lúc này đang nhỏ giọng nói thầm.
“Tớ thấy Triển Bằng và người tên Tạ Miêu kia đều rất giỏi, trường chúng ta muốn thắng bọn họ trong trận chung kết cấp tỉnh, khó đấy.
”“Tớ cũng thấy thế.
Lúc trước không phải nói Tạ Miêu kia được đào tới trung học số hai thành phố là bởi vì giỏi Tiếng Anh à? Sao môn Toán cũng giỏi như vậy?”“Ôi, cậu nói xem, sao lúc trước trường chúng ta không nghĩ tới việc đào cậu ta chứ? Nếu cậu ta tới trường chúng ta, ít nhất sẽ có hai giải nhất.
”Tạ Miêu tự làm cho bản thân mấy chiếc bánh quy giòn từ quả óc chó, ăn xong một hộp cơm trưa thì đã gần một giờ chiều.
Cô và Phó Linh đầu tựa đầu ở trong xe lửa rung lắc ngủ một giấc, tỉnh