Khỏi nói, bạn học lớp 11-2 thật muốn đem cô lấy làm linh vật may mắn, cọ cọ quẹt quẹt xem có thể nào hưởng chút hào quang trí tuệ của học thần hay không.
Là giáo viên chủ nhiệm lớp, Nghiêm Thục Phân đứng phía sau cả lớp mỉm cười, thấy bọn họ ồn ào thành một tụ cũng không ngăn cả.
Cách cô không xa, người mà trong lớp cũng có học sinh cùng đạt giải nhất Đường Quyên, gương mặt lại không mấy vui vẻ.
So với Tạ Miêu, lần này Phùng Lệ Hoa tuy rằng cũng giành giải nhất nhưng xếp hạng toàn tỉnh thì chỉ đứng tầm hạng bốn mươi.
Cô ta thật sự không ngờ rằng Tạ Miêu lại đạt 97 điểm trong kì thi.
Hạng nhất toàn tỉnh nha, với thành tích này cho dù năm sau tham dự kì thi quốc gia, ít nhất cũng đạt giải ba.
Tiếc là ban đầu mắt nhìn của cô ta không tốt, không sớm chút kéo em ấy vào lớp mình, lại còn cả chuyện kia nữa! Nếu không thì có ba giải nhất môn tiếng Anh, cột giáo viên trên giấy khen chắc chắc sẽ ghi tên Đường Quyên của cô ta.
Đường Quyên nhìn về Tạ Miêu đang được ôm ở nơi đó, cô ta cảm thấy cả miệng đầy vị đắng chát.
Hạ Đào ở xa thành phố cuãng bỏ lỡ dịp may với người hạng nhất, nhưng trên khuôn mặt vẫn luôn nở một nụ cười sạch sẽ, không hối tiếc.
Một bạn nữ an ủi cậu ta: "Lúc đi thi trong người khó chịu như thế kia, cậu còn có thể thi được hạng ba toàn quốc, vậy đã là tài giỏi lắm rồi.
Tôi thấy Tạ Miêu này là do may mắn, nếu cậu không bị bệnh, sớm đã nắm được hạng nhất rồi, đời nào đến lượt cô ấy.
”Hà Đào nghe xong thì lắc lắc đầu.
“Thi được 97 điểm không phải dễ đâu, hôm đó tôi không bị bệnh, cũng không chắc thi được điểm cao như thế.
”Bạn nữ ngoài mặt đồng ý với cậu ta, bảo cậu chú ý sức khỏe chuẩn bị chiến đấu cho kì thi quốc gia năm sau, nhưng sau đó lại bùi ngùi với bạn thân của mình: “Người như Hà Đào thật tốt, trong lúc thi chung kết vì bị bệnh mà thi không tốt lắm, vậy mà cậu ta vẫn có thể giữ được trạng thái tâm lý ổn định, còn nói tốt cho người đã đoạt hạng nhất của mình là Tạ Miêu nữa chứ.
”Cô ta không biết, lúc nghe thấy thành tích của Tạ Miêu, Hà Đào thực ra còn hơi mừng rỡ.
Cái cảm giác gặp được kì phùng địch thủ như này, là độc nhất vô nhị như lúc thi sơ khảo Tạ Miêu nghe thấy cậu ta đạt 96.
5 điểm vậy.
Cậu ta hiện đang mong muốn được gặp Tạ Miêu trong đội tuyển của tỉnh và thi đấu một lần nữa trong kì thi quốc gia.
Nghĩ đến Tạ Miêu, Hà Đào lại nghĩ đến anh họ