Câu kia còn khéo hơn, kiếp trước khi cô học ở trường trung học trọng điểm, câu hỏi này được các bạn nam trong lớp lấy ra đánh cược nhau.Lúc đó đánh cược rất lớn, xung quanh có rất nhiều bạn học đứng hóng chuyện.
Cô cũng tò mò đứng đó xem xem, chỉ là lúc đó trình độ môn toán của cô không cao như bây giờ, xem thì xem chứ không hiểu lắm, chỉ mơ hồ nhớ ra phương hướng giải quyết vấn đề quan trọng nhất.Tạ Miêu không biết mình đã may mắn tới như nào, còn có thể trúng nhiều câu hỏi, coi như có bội thu.Cô giải câu hỏi nhỏ mà mình biết trước tiên, sau vài phút thuận tay, tâm lý cô đã ổn định hơn.Ra khỏi trường thì thì đụng Triển Bằng và Vu Đắc Bảo, người kia thấy sắc mặt cô vẫn ổn nên cũng không hỏi nhiều, sau đó đi chung với cô về lấy hộp cơm ra nhà ăn.Buổi sáng ngày thứ hai thì thi môn tiếng Anh, đầu tiên là thi nghe, tiếp đó là thi viết, Tạ Miêu trả lời rất thuận lợi.Phát hiện ra Tạ Miêu vậy mà còn tham gia cả cuộc thi tiếng Anh, sắc mặt Nghiêm Kiều rất lạnh lùng, lúc ở trường thi vô tình đụng mặt còn tỏ vẻ cười chê nhạo một tiếng, “Ngày hôm qua không phải rất ghê gớm sao, có tài năng thì đi mà dùng vào cuộc thi, thi đậu hạng nhất nha.”Tạ Miêu cũng chả thèm quan tâm cô ta, không ngờ tới buổi chiều khi thi nói, hai người bọn họ lại được xếp chung một phòng thi.Phần thi nói là một bài thuyết trình ngẫu hứng trong ba phút, sau bài thuyết trình thì giám khảo sẽ hỏi 3 câu hỏi và điểm số dựa trên phần trình diễn.Câu mà Tạ Miêu rút được không tốt lắm, là bài thuyết trình xếp thứ hai từ dưới lên trong toàn bộ phòng thi.Thông thường vào thời điểm này giáo viên chấm thi cũng đã trải qua mấy tiếng đồng hồ, nên có hơi mệt mỏi, rất khó cho điểm cao.Nghiêm Kiều thò đầu nhìn vào, nhịn không được mà lộ ra nụ cười vui sướng khi người khác gặp nạn, “Có một số người hay lo mấy chuyện không đâu, giờ gặp báo ứng rồi.”“Cái người này sao không chịu thôi vậy?” Dương Hiểu Xuân thi chung phòng nhịn không được mà trừng mắt cô ta.“Tôi thấy vôi, xô quản được tôi chắc.” Nghiêm Kiều liếc mắt nhìn lại.Dương Hiểu Xuân còn đang tính nói gì đó, giáo viên phụ trách trật tự đã đưa mắt nhìn sang, cô ta đành phải tức giận ngậm miệng lại.Nghiêm Kiều thấy thế lại càng đắc chí, thậm chí thi xong còn chưa chịu về, cứ đứng ở ngoài chờ xem sắc mặt khó coi của Tạ Miêu lúc đi ra.Dương Hiểu Xuân thấy vậy, cũng không muốn cô ta nói gì đó chọc tức Tạ Miêu, dứt khoát cũng đứng bên ngoài chờ.Phần thi nói cũng