Vẫn là Hạ Đào nhắc nhở cô rằng phía trên kia vẫn còn đợi để trao thưởng cho bọn họ, cô ấy mới ngại ngùng mà buông tay ra, đẩy đầy Tạ Miêu: “Cậu đi nhanh đi.
”Tạ Miêu và Hạ Đào bước lên sân khấu, Nghiêm Kiều đã được người khác đỡ đứng dậy, lúc té ngã có chút thảm hại, nhìn còn khó coi hơn cả khóc.
Tạ Miêu đi ngang qua cô ta, vừa vô tình lại như cố ý mà lườm cô ta một cái.
Nghiêm Kiều không ngẩng đầu, thậm chí còn cúi thấp thêm vài phần, bàn tay hai bên nắm chặt thành quyền.
Trên mặt mọi người đều tràn đầy vui sướng, chỉ duy nhất cô ta, cứ như bị xử phạt công khai, mỗi giây phút đứng trên sân khấu vô cùng khổ sở.
Ánh mắt của Tạ Miêu cũng không dừng quá lâu trên người Nghiêm Kiều, nhanh chóng bước đế vị trí hàng đầu trong hàng ngũ nhận giải.
Lúc này mới vừa rồi còn chưa có phản ứng gì, hiện tại phát hiện người hạng nhất môn toán và hạng nhất môn tiếng Anh là cùng một người.
Đám đông dưới sân khấu xôn xao bùng nổ, tất cả mọi người đều tràn đầy sự hoài nghi.
“Cả hai môn đều hạng nhất, có khả năng này sao? mọi người có từng nghe tới có ai giành cả hạng nhất hai môn bao giờ chưa?”“Đừng nói hai môn đều hạng nhất, tới cả giải nhất của hai môn tôi còn chưa từng nghe qua, khó lắm.
”Có không ít người khi nãy còn vui mừng vì bản thân giành giải thì đột nhiên trở nên im lặng.
So với việc người ta đứng hạng nhất toàn quốc cả hai môn thì với chút thành tích này của bọn họ, thật sự chả đáng để kiêu ngạo.
Các giáo viên của của các đội tuyển tỉnh khác cau mày, nét mặt nặng nề.
Thành tích thi thố của đội tỉnh Băng vẫn cứ lúc nóng lúc lạnh, lần này không biết như nào mà lại xuất hiện một tài năng như vậy.
Bốn giải nhất, hai giải nhất toàn quốc, một giải nhì toàn quốc và một giải ba toàn quốc.
Chỉ với hai môn này, tỉnh Băng có thể xem như người thắng lớn nhất ở cuộc thi lần này.
Lần này, đến cả lãnh đạo của ban tổ chức cũng chú ý đến Tạ Miêu, “Cô bé thi tốt lắm, đã chọn thi vào trường đại học nào rồi?”Đôi mắt hoa đào của Tạ Miêu cong lên, “Em muốn thi vào trường đại học Bắc Kinh.
”Nụ cười và ánh mắt của vị kia nở rộ, gật gù đầy mãn nguyện, “Trường đại học Bắc Kinh chào đón những học sinh ưu tú như em.
”Bằng khen thứ hai của hạng nhất vừa được phát ra, lúc Tạ Miêu nhận lấy rồi bước khỏi sân khấu, cô lại không nhịn được mà nhìn về phía cửa.
Ngẫm nghĩ muốn nhìn người mà cũng không nhìn thấy, cái tên đó không biết chạy đi đâu mất tiêu rồi, cô lại thu hồi tầm mắt.
Ai ngờ được vừa xoay người đã thấy ngay Cố Hàm Giang đứng dựa tường gần vị trí của đội tỉnh Băng, im lặng chăm chú nhìn về cô.
Ánh sáng xa xa từ trên sân khấu hắt xuống cũng chỉ phác họa mơ hồ hình dáng