Thấy cô như vậy, Cố Hàm Giang lại nghĩ đến nụ hôn vừa rồi, giơ tay nhéo nhéo đôi tai đang nóng bừng của cô.
Ngay lập tức, Tạ Miêu nghiêng người trốn tránh, còn tức giận lấy giơ móng vuốt chụp lấy tay anh, “Đừng niết tai em.
”Giọng nói có hơi giận dỗi, lại càng có vẽ hờn dỗi hơn.
Cố Hàm Giang thuận thế thu tay lại, nhỏ giọng an ủi cô: “Không sao đâu mà, mấy cô ấy không thấy gì hết đâu.
”“Không thấy gì thật?”Tạ Miêu chần chờ ngước đầu lên, lộ ra một đôi mắt đào hoa đầy sương mù mênh mang, cùng với nửa khuôn mặt hồng hào xinh đẹp.
Khóe mắt cô vẫn còn hơi hồng hồng, khiến đôi mắt trong trẻo ngày xưa nhiêm lên vẻ vũ mị phong tình, bỗng trở nên quyến rũ động lòng người.
Cố Hàm Giang nhìn nhìn, cái loại cảm giác ngọt ngào khiến người ta không nỡ rời đi hình như vẫn còn lưu luyến giữa môi răng.
Anh hơi hơi nhấp môi, đôi mắt nheo lại, ánh mắt lại nóng rực lên.
Tạ Miêu bị nhìn như thế thì trong lòng nhảy dựng lên, vội vàng chôn mặt vào đầu gối lần nữa: “Em biết ngay anh lại gạt người ta!.
”Còn chưa kịp nói hết câu, đột nhiên có ai đó nâng cô lên từ phía sau.
Tạ Miêu kinh hô lên một tiếng, vội bắt lấy cánh tay đối phương, miễn cưỡng giữ thăng bằng cho cơ thể, “Anh làm gì vậy?”Cô hung hăng trừng mắt nhìn người phía sau, nhưng mới quay đầu lại, lại nhìn thấy Tiêu Miểu đang đứng ở cạnh cửa, ngơ ngác nhìn bọn họ.
“Có người tới.
”Tạ Miêu cuống quýt kéo tay Cố Hàm Giang ra, nhỏ giọng nhắc nhở.
Lần thứ hai bị người khác quấy rối, rõ ràng là Cố Hàm Giang có chút không kiên nhẫn, ánh mắt nhìn về phía sau sắc như lưỡi đao.
Thấy là Tiêu Miểu, biểu tình của anh cũng chả có chút thay đổi gì, duỗi tay sửa lại quần áo bị lộn xộn cho Tạ Miêu.
Động tác của anh tự nhiên vô cùng, giống như lúc hai người ở chung một chỗ, anh vẫn luôn chăm sóc đối phương như vậy.
Tuy rằng biết Cố Hàm Giang đã có vợ chưa cưới nhưng trong mắt Tiêu Miểu, vẻ chua xót vẫn rất rõ ràng.
Lúc trước không có ai có thể tới gần anh, cô ta cũng không có cảm giác gì.
Bây giờ phát hiện ra Cố Hàm Giang cũng có thể đặt trái tim mình lên mà yêu chiều một người như thế, cảm giác hụt hẫng đột nhiên bao trùm lên cô ta.
Tại sao người làm tan chảy trái tim anh, lại không phải là cô ta?Cô gái kia may mắn quá đi, vậy mà lại được anh đối xử như vậy.
Tâm trạng Tiêu Miểu rất phức tạp, lại không muốn bản thân bị mất mặt mà đi lên quấy rầy bọn họ, vội vàng đi vào WC rồi trở về.
Cô ta vừa đi, Tạ Miêu cũng thoải mái hơn nhiều, vội kéo Cố Hàm Giang đến chỗ rẽ, “Chiều nay em phải đi rồi.
”“Ừm.
” Cố Hàm Giang nhẹ giọng đáp lại, “Về rồi nhớ phải uống thuốc đấy.
”“Em biết rồi.
”Tạ Miêu gật gật đầu, “Chờ có tin chính xác về việc cử đi học, em sẽ viết thư cho anh.
”“Ừm.
” Cố Hàm Giang ôm lấy vai cô.
Đột nhiên Tạ Miêu có chút luyến tiếc.
Sau lần gặp gỡ ngắn ngủi này, có muốn gặp lại lần nữa,