Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính

Chương 304


trước sau



Còn chưa đến trường THPT thứ hai thành phố, Tạ Miêu đã nhìn thấy hai dải băng rôn đỏ vô cùng bắt mắt bên trên cổng trường từ phía xa xa.

“Nhiệt liệt chúc mừng bạn Tạ Miêu trường chúng ta vinh dự giành được hạng nhất môn toán và môn tiếng Anh trong Cuộc thi Kiến thức toàn quốc!.

”“Nhiệt liệt chúc mừng bạn Triển Bằng trường chúng ta vinh dự giành được hạng nhất môn toán và hạng hai vật lý trong Cuộc thi Kiến thức toàn quốc!”Hôm nay gió hơi lớn, hai dải băng rôn bị gió thổi bay phấp phới, thế nhưng chữ bên trên đó vẫn rõ ràng bắt mắt như vậy.

Tất nhiên đây không phải là lần đầu tiên tên của Tạ Miêu xuất hiện trên băng rôn như vậy, điều khiến cô ngạc nhiên chính là đội ngũ đón tiếp của nhà trường.

Nghiên Thục Phân, Thầy Cao, Vương Chấn Hưng, chủ nhiệm Thường…Đến cả Đường Quyên luôn bất mãn với cô cũng xuất hiện, lặng lẽ đứng sau cùng của nhóm người, trên mặt không có quá nhiều biểu cảm.

Tạ Miêu thả chậm bước chân, loáng thoáng nghe được tiếng xì xào bàn luận của đám đông xung quanh bị thu hút đến gần đó.

“THPT thứ hai thành phố làm gì mà long trọng như thế? Có lãnh đạo cấp cao nào đến thị sát hả?”“Không biết, nhưng cô xem hai dải băng rôn trước cổng chưa?”“Tôi đâu có mù, dải băng rôn to đùng như vậy không thấy sao được?”“Thế cô nói xem Cuộc thi Kiến thức này này là cái gì? Sao lại treo cái băng rôn to tổ chảng thế chứ?”“Nhà tôi cũng chẳng có con học cấp ba, hỏi tôi tôi biết hỏi ai? Nhưng bất kể nó là gì nhưng đã là hạng nhất toàn quốc thì chắc chắn giỏi.


”Tạ Miêu nghe thế chỉ muốn kéo khóe miệng, khó khăn lắm mới giữ được vẻ mặt điềm tĩnh đi đến cổng trường.

“Em chào thầy cô…”Cô vừa mới mở miệng, chỉ huy dàn quân nhạc nhận được tín hiệu đã đưa baton* lên.

* Đũa nhạc trưởng, là một cây gậy ngắn hoặc bất cứ thứ gì có hình dạng như vậy, dùng dể chỉ huy dàn nhạc.

Những tiếng trông nhịp nhàng vang lên, nhanh chóng át đi giọng nói của cô, suýt chút nữa dọa cô giật cả mình.

Sắc mặt của đám đông xung quanh đã không thể dùng từ ngạc nhiên để hình dung nữa.

“Không phải đón lãnh đạo sao? Sao lại có hai em học sinh đến đây?”“Đúng rồi.

” Có một người vỗ đùi, “Có lẽ họ chính là hai người trên tấm băng rôn.

”Xoẹt xoẹt xoẹt, ánh nhìn của tất cả mọi người đổ dồn lên người của Tạ Miêu và Triển Bằng.

“Cô bé này chính là Tạ Miêu đó nhỉ? Ngoại hình xinh thật đấy.

”“Hạng nhất toán quốc môn toán và tiếng Anh, cô bé này lợi hại quá.

”Đối mặt với ánh nhìn nóng bỏng của đám đông xung quanh, Tạ Miêu và Triển Bằng chào hỏi vài thầy cô giáo trước tiên, tiếp đó được sắp xếp cầm giấy khen đi một vòng quanh sân.

Không những có đội trống kèn quân đội diễu hành chỉnh tề theo phía sau, mà còn có người cầm máy ảnh thi thoảng tìm góc để chụp ảnh.

Càng kinh khủng hơn nữa là, cô và Triển Bằng vừa trở về, nhà trường liền chuẩn bị tổ chức đại hội tuyên dương ngay và luôn, trên sân giờ đã chật kín người.

Bị hàng ngàn ánh mắt nhìn chằm chằm, Tạ Miêu bỗng cảm thấy có chút xấu hổ, bằng khen ôm trong lòng cũng trở nên thật nặng nề.


May thay chỉ đi một vòng thì cô và Triển Bằng đã được mời lên trên sân khấu để nhận lời tuyên dương và giải thưởng của nhà trường.

Lần này lại là hiệu trưởng đích thân trao giải, phần thưởng vẫn là một cây bút máy, nhưng là cây bút máy Parker nhập khẩu vô cùng đắt tiền.

Ngoài ra còn có một vị lãnh đạo đến từ Bộ giáo dục, cười tươi rói trao tiền thưởng mà thành phố tặng cho hai người.

Tiền thưởng được đựng trong phong thư bằng da trâu, Tạ Miêu có hai giải hạng nhất toàn quốc có được 400 tệ (~1,5 triệu); Triển Bằng có mọt giải hạng nhất toàn quốc, một giải hạng hai toàn quốc nhận được 200 tệ (~800k).

Vì mệnh giá lớn nhất của nhân dân tệ

lúc bấy giờ là đại đoàn kết 10 tệ, thế nên phong bì trông có vẻ căng phồng.

Tạ Miêu làm phép tính toán, thu nhập một tháng của công nhân bình thường chỉ có hơn 30 tệ, 400 tệ đã là lương của cả một năm của rất nhiều người.

Hơn nữa trường đại học những năm 80 còn miễn học phí, học sinh chỉ cần chi trả tiền ăn mà thôi.

Nếu như chi tiêu tiết kiệm, 400 tệ này cơ bản có thể đủ cho cô dùng đến tốt nghiệp đại học.

Lại là một bài tuyên dương và cổ vũ dài lê thê, Tạ Miêu và Triển Bằng khó khăn lắm mới được thả xuống khỏi sân khấu.

Các bạn học sinh lớp hai sớm đã đợi sẵn, thấy họ liền xúm lại.

“Tạ Miêu giỏi quá! Hai giải hạng nhất toàn quốc, cậu là thánh rồi!”Trần Lập Quốc và một số bạn nam khác ôm chặt vai của Triển Bằng, “Nghe nói cuộc thi quốc gia lần này được tổ chức ở Đại học Bắc Kinh, trường đó thế nào? Có phải rất tốt không? Nghe nói ở đó có cái hồ Không Tên, cậu đã đi đến đó chưa?”Lớp hai bên này nam đứng một vòng, nữ đứng một vòng, cười nói vui vẻ đi về sau, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.

Những bạn học lớp khác khá quen thuộc khi cùng nhau học các lớp bồi dưỡng cũng sẽ cười chúc mừng bọn họ khi họ đi qua.

Lúc sắp đi đến nhà dạy học, không biết ai hét to một tiếng ở phía sau: “Tạ Miêu!”Tạ Miêu và Phó Linh quay lại nhưng nhìn thấy vài nam sinh lạ mặt đang đứng cách khoảng 10m sau lưng nhìn về hướng này.

Những người đó đều mang quân phục đội mũ, tay cầm kèn trompet và kèn co sáng bóng, rõ ràng là học sinh lớp 10.


Thấy Tạ Miêu nhìn lui, nam sinh khá trắng trẻo ở giữa đỏ mặt, đôi mắt có chút muốn né tránh.

Những bạn học xung quanh cậu ta thấy thế đều cười rộ lên, còn có người lấy cùi chỏ chọc cậu, “Nói đi.

”Đám con gái bên phía Tạ Miêu nhìn thấy cũng liếc mắt với nhau, nụ cười trở nên mờ ám.

“Các cậu đoán cậu ta gọi Tạ Miêu làm gì? Nhìn trúng Tạ Miêu của chúng ta rồi ư?” Kim Liên Ngọc nhiều chuyện đoán mò.

Mọi người nghe thế lại được một trận cười, đến đám con trai bên kia cũng dừng lại xem náo nhiệt.

Tạ Miêu mới bị hàng ngàn người vây lấy quan sát, giờ cô không hề muốn trở thành nhân vật chính bị nhìn trong cái náo nhiệt đó.

Nhận thấy đối phương không có chuyện gì, cô quay đầu muốn nhấc chân rời đi.

Bạn nam bị vây ở giữa thấy tế bèn sốt sắng, cậu chẳng quản ngại ngùng nữa, “Tạ Miêu, tớ, tớ cũng sẽ chăm chỉ học hành!”“Vậy cậu cố lên.

”Tạ Miêu tặng cho cậu nụ cười nhẹ cổ vũ, sau đó kéo Phó Linh vào nhà dạy học.

Khuôn mặt bạn nam kia lập tức đỏ như gấc chín, nhưng khóe môi lại nhếch lên cười y như kẻ ngốc.

Bạn học của cậu không kìm được trêu chọc cậu, “Sao nào? Nhìn lồi mắt luôn rồi à?”Phải một lúc sau cậu mới định thần lại, giận dỗi đã chân một tên trong số đó, “Vừa rồi là cậu hét đúng không?”.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện