Anh vừa nói vừa tiến lên vài bước, vô tình lướt qua lúm đồng tiền trên má trái của Phó Linh, hỏi Tạ Miêu: “Bạn học của em không sao chứ?”“Đã hạ sốt, chắc ổn rồi.
” Tạ Miêu nói.
Cố Hàm Giang nhẹ thở phào, rồi tự dưng không biết nên nói gì nữa.
Anh im lặng đứng trước giường bệnh một hồi lâu mới tìm cớ ra ngoài.
Anh vừa đi, cả người Phó Linh đã thoải mái hơn nhiều, “Tạ Miêu, bạn trai của cậu trước giờ vẫn luôn hằm hằm thế ư?”“Cũng tạm, anh ấy vốn ít nói, vậy nên khiến người khác cảm thấy không dễ đến gần.
”Tạ Miêu lơ đãng nói chuyện với cô vài câu, đợi y tá đến thay bình truyền nước thì đứng dậy, “Tớ đi vệ sinh.
”Phó Linh ừ một tiếng, nheo mắt hơit buồn ngủ.
Ở bên ngoài, Tạ Miêu bước ra là đối mặt với đôi mắt sâu thẳng của Cố Hàm Giang, “Miêu Miêu, anh muốn nói chuyện riêng vài câu với cô ấy.
”Tạ Miêu nhớ đến còn có những bệnh nhân và người nhà khác ở trong phòng bệnh, gật đầu, “Em nghĩ cách giúp anh.
”Khi Phó Linh truyền nước xong muốn đi vệ sinh, cô cố ý không nhớ đường, dẫn người đến chỗ cầu thang.
Cố Hàm Giang đợi đã lâu bên cửa sổ, thấy hai người, ánh mắt của anh rơi thẳng trên người của Phó Linh, mở miệng chính là: “Em có quen Cố An không?”Vì sốt nên tay chân cô mềm nhũn, phản ứng cũng hơi chậm.
Nhưng khi nghe được câu này, mặt cô vẫn biến sắc ngay tức khắc, “Cố An là ai?”Cô cố gắng để biểu cảm của mình không trở nên quá hoàng loạn, nhìn Cố Hàm Giang, rồi lại nhìn Tạ Miêu, cô rút cánh tay được Tạ Miêu đỡ, “Tạ Miêu, không phải đi nhà vệ sinh ư? Sao cậu lại dẫn tớ tới đây? Cậu cố ý sao?”Cảm nhận được sự đề phòng rõ ràng của Phó Linh, Tạ Miêu có chút bất ngờ về phản ứng gay gắt của cô.
Nhưng Cố Hàm Giang sớm đã có được đáp án anh muốn kể từ khoảnh khắc Phó Linh thay đổi sắc mặt.
Cơ thể căng cứng của anh đột nhiên thả lỏng, “An An, em không nhớ anh trai nữa sao?”Anh trai?Đồng từ của Phó Linh thắt lại.
Cố Hàm Giang nhắm mắt, giọng khàn khàn, “Hồi còn nhỏ, khi cây lựu trong sân vừa kết trái, em luôn miệng đòi ăn, anh trèo cây hái cho em, em lại chê chua.
Bố tìm người đóng cho em một cái xích đu, có lần anh đẩy mạnh tay làm em ngã xuống, thế là bố lấy thắt lưng da đánh một trận.
Em sợ khóc mãi, nói sau này không chơi xích đu nữa, em còn nhớ không?”Phó Linh nghe thế, vành mắt tự dưng đỏ ửng, nước mắt lăn xuống.
Tạ Miêu thấy thế lặng lẽ rời đi, nhường lại không gian cho hai người.
Trong nguyên sách, cho đến bảy tám năm sau khi gặp nữ chính, Cố Hàm Giang