Triển Bằng không nói thêm gì về chủ đề này nữa, “Tôi không gấp gáp, cậu cứ đi trước đi, lát nữa tôi ở dưới lầu đợi cậu.
” Sau đó, nhắc cho cô ấy về giáo viên chủ nhiệm cấp ba, “Hồi tết tôi có đi thăm cô Nghiêm, cô ấy còn hỏi tôi về cậu.
”“Hỏi tôi cái gì?”“Hỏi tôi rằng nghe nói cậu vừa tốt nghiệp xong cấp ba thì đính hôn có phải là thật không.
”“Tới cả chuyện này cô Nghiêm cũng biết luôn?” Tạ Miêu thấy hơi bất ngờ.
“Ừm, tôi cũng chả biết cô ấy nghe ai nói nữa.
”Hai người đi tới phía dưới lầu phòng thí nghiệm, Tạ Miêu tạm thời chào tạm biệt Triển Bằng, đi lên lầu hai.
Bên chỗ phòng thí nghiệm kia, Cố Hàm Giang cùng mấy vị đàn anh quả nhiên bận tối tăm mặt mày, thậm chí có người còn đầu tóc bù xù không hề có chút hình tượng nào.
Lúc Tạ Miêu tới có người vừa đúng lúc có người nhịn đến bể bàng quan chạy vội vào nhà vệ sinh, nhìn thấy cô trực tiếp hét lớn vào bên trong, “Cố Hàm Giang, vợ cậu tới tìm cậu này.
”Cố Hàm Giang nghe thế thì liếc nhìn ra cửa, vội vàng sắp xếp lại mấy thứ trong tay, sải bước đi ra, “Sao em lại đến đây?”Tạ Miêu biết anh đang bận nên không nói lời thừa thãi với anh, “Hộp cơm anh đâu, đưa đây em đi lấy cơm cho anh.
”“Em chờ chút.
”Cố Hàm Giang xoay người đi, tìm chiếc túi của mình ra khỏi tủ để đồ, lấy hộp cơm ra đưa cho cô.
“Buổi trưa anh muốn ăn gì?” Tạ Miêu lại “Em ăn món gì thì cứ lấy một phần cho anh.
”Tạ Miêu gật đầu, vừa định rời đi, anh đẹp trai vừa nãy đi nhà vệ sinh đã trở lại như một cơn gió, “Lại giúp thằng nhóc này lấy cơm à? em gái à em cũng thấy bọn anh cũng vẫn chưa ăn cơm, em giúp mấy anh đẹp trai này lấy cơm có được không nào?”Có người tranh thủ giữa lúc bận rộn đi uống nước, nghe câu này liền bật cười, “Đúng rồi, em gái cũng giúp bọn anh lấy một phần đi mà.
Bọn anh đều là người độc thân, không có vị hôn thê giúp đi lấy cơm, ăn bữa đực bữa cái.
”Bọn họ thường hay thấy vẻ mặt thờ ơ lạnh lùng của Cố Hàm Giang, dường như núi Thái Sơn trước mặt có sụp thì nét mặt vẫn không đổi nên muốn trêu chọc anh một chút.
Quả nhiên khi việc lấn tới Tạ Miêu, ánh mắt Cố Hàm Giang lập tức u ám, “Các anh đều xong việc cả rồi sao?”Tạ Miêu thường đến phòng thí nghiệm nên khá quen thuộc với bọn họ, cũng thật sự thông cảm khi bọn họ bận rộn không có thời gian ăn cơm, “Lấy cơm cũng được, nhưng mọi người phải nhanh lên, bạn học của em vẫn còn chờ ở dưới lầu.
”“Bạn học? Bạn học nào chứ?” Cố Hàm Giang đang tính đóng cửa ngăn cách mấy vị đàn anh với Tạ Miêu thì khựng lại.
“Triển Bằng á.
” Tạ Miêu nói, “Khi nãy