Bạn học kia nghiêng người qua xem, đọc nhẩm theo đó: “Khi ngoại lực luôn bằng không thì động lượng của hệ được bảo toàn, tổng động lượng trước sau và trong va chạm là bằng nhau, không được quên mối quan hệ của các vectơ, bạn phải phân biệt rõ đâu là dương đâu là âm .”Gương mặt cậu ta dần lộ ra vẻ ngạc nhiên, “Theo như sách này mà nói thì hình như dễ nhớ hơn.”Nói vậy xong, mấy bạn học sinh liền cảm thấy hứng thú, cúi đầu tiếp tục lật sách xem.Tạ Miêu cũng từ từ thở phào nhẹ nhõm.Xem ra, kiếp trước vì chuyện học hành mà cô đặc biệt gom góp bài vè thuận tiện ghi chép lại cũng có tác dụng thật, những học sinh trung học thời đại này cũng nhận ra điều đó.Đứng ở bên lẳng lặng lắng nghe một hồi, thấy vài người sau khi xem xong những cách thức học tập trong sách ghi chép đều chấp nhận, Tạ Miêu cảm thấy nhẹ nhõm.Ít ra, cô cũng không làm hại thế hệ sau, những thứ cô ấy bỏ ra xứng đáng với phần mà cô ấy nhận được.Cứ đứng mãi bên cạnh nghe lén này cũng không hay, Tạ Miêu ôm sách chuẩn bị rời đi.Không ngờ, cô vừa đi vài bước, mấy bạn học sinh trung học đã đi ra, trên tay ít nhất cầm theo một bộ “Ghi chép của thủ khoa cho kỳ thi tuyển sinh đại học”.
Có người còn vừa đi vừa xem phần giới thiệu vắn tắt của thủ khoa kỳ thi tuyển sinh đại học, “Tạ Miêu này quả thật tài giỏi, đạt thủ khoa kỳ thi đại học không nói, trong kỳ thi kiến thức toàn quốc năm ngoái, cô ấy đều đứng hạng nhất cả môn Toán và môn Tiếng Anh.”“Tôi cũng xem qua rồi.
Nghe nói bây giờ cô ấy đang học ở đại học Bắc Kinh, cũng không biết chúng ta nếu như thi đậu vào đại học Bắc Kinh, có thể gặp mặt cô ấy hay không” “Cậu có biết cô ấy trông như thế nào không ? ““Tôi không biết.
Nhưng mà giống như thành tích của cô ấy tốt như vậy, trong trường chắc chắn rất nổi tiếng, nghe ngóng là biết liền chứ gì.”“Cũng phải ...!“Có người sẵn sàng mua sách, Tạ Miêu hoàn toàn nhẹ nhõm, tính tiền xong thì rời khỏi tiệm sách.Nhưng cô không biết rằng Cố Hàm Giang tranh thủ lúc bận rộn mà đến thăm tiệm sách nhà mình.“Có bộ “Ghi chép của thủ khoa cho kỳ thi tuyển sinh đại học” không?”“Có .”“Lấy cho tôi hai mươi bộ.”“Anh nói bao nhiêu?” Nhân viên đang sắp xếp lại giá sách run tay suýt đánh rơi cuốn sách xuống đất.Biểu hiện của Cố Hàm Giang lại rất bình tĩnh, “Hai mươi bộ.”Nhân viên im lặng, “Xin lỗi, tạm thời trong tiệm không có nhiều hàng tồn như vậy.
Nếu anh thật lòng muốn mua số lượng nhiều như vậy, ngày mai tôi chuyển vài bộ từ tiệm khác